Sau bốn năm, ngoại trừ Đàm Vân Thư, các đường tình duyên trong lớp nhỏ sắp xếp như cắt ngang, ai cũng thay đổi.
Về phần Đàm Vân Thư, người vượt trội nhất về ngoại hình và gia cảnh, đương nhiên trở thành người đầu tiên mọi người muốn tấn công. Tuy nhiên, cả họ và những người đến từ các trường đại học khác đều bị Đàm Vân Thư từ chối.
Từ Điều cũng là một trong số đó.
Và trong số ba người đàn ông có mặt tối nay, họ đều theo đuổi Đàm Vân Thư một cách công khai hoặc bí mật, nhưng cuối cùng đều có kết cục giống nhau.
May mắn thay, sự "hiểu lầm" đã được giải quyết và tất cả có thể tiếp tục trò chuyện với nụ cười trên môi.
Đàm Vân Thư thay rượu bằng nước và cụng ly với mọi người: "Tương lai tươi sáng các bạn ạ."
Cô gái tổ chức liên hoan đúng lúc nói: "Chúng ta cùng chụp ảnh nhé? Tôi không biết liệu cảnh tượng như vậy có xảy ra lần nữa trong tương lai hay không. Chẳng mấy chốc mỗi người sẽ đường ai nấy đi".
"Được." Mọi người có mặt đều đáp.
Đàm Vân Thư không đứng ở giữa, cô mỉm cười đứng ở rìa.
Nhưng nhìn qua hình ảnh trên điện thoại di động giơ lên, cô thấy Phương Du cách đó không xa đang khóa cửa quán trà sữa, bóng lưng cô càng ngày càng xa nàng.
-
Phương Du cũng cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
Tối nay cô đang pha hai ly trà sữa cuối cùng thì nghe thấy hai vị khách mới trò chuyện về Vân Thư, điều này chưa bao giờ xảy ra trong vài đêm qua.
Chỉ có một Đàm Vân Thư ở Đại học Liễu Thành.
"Cái quái gì vậy! Người đàn ông đó lại dám cư xử xấu xa với Vân Thư tiền bối! Hắn là ai vậy? Dám đối xử thô lỗ với một mỹ nhân như vậy!"
......
Lông mi Phương Du hơi rũ xuống, hiếm khi phân tâm thế này.
Đàm Vân Thư bị ức hϊếp? Tại sao? Có phải đối phương bị từ chối nên tức giận? Có nhiều khả năng như vậy, trước đây đã nhiều lần xảy ra.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy áy náy trong lòng, thật khó để cô không chú ý đến chủ đề về Đàm Vân Thư.
Một lúc sau, cô pha xong hai ly trà sữa, lịch sự từ chối khách hàng mới, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, phân loại rác.
Lý Lan không có ở đây, cô làm một mình có hơi bận rộn, hiện tại mùa hè đang đến gần, càng ngày càng có nhiều người muốn uống trà sữa đá hoặc trà trái cây.
Hôm nay cô bận đến nổi chiếc quạt treo trên tường chẳng có tác dụng gì cả.
Mười giờ mười phút, Phương Du khóa cửa lại.
Cô không biết lúc này Đàm Vân Thư đang ở đâu, đã rời đi hay chưa, nhưng những điều đó đối với cô không quan trọng.
Cô vứt rác và đi qua phố ăn vặt. Giữa tiếng hò reo thưa thớt của các cựu sinh viên xung quanh, cô đi ngang qua quảng trường nơi Đàm Vân Thư được tỏ tình một cách trang trọng cách đây nửa tháng.
Ký túc xá nữ ngay trước mặt, phía trước là sân vườn, hồ trung tâm, thư viện...
Cô sắp tốt nghiệp rồi.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp thu nhỏ chiếc bóng của cô thành một đoạn rất ngắn. Cô bước đi trên bóng của mình, khi chuẩn bị đi đến tầng một của ký túc xá nữ thì màn hình điện thoại di động của cô sáng lên.
Có lẽ lại là Trình Mông, cô nghĩ.
Sau khi ăn lẩu cay với Trình Mông lần trước, hai người liên lạc nhiều hơn trước, nhưng đó chỉ là những lời chào hỏi qua loa. Tuy nhiên, Trình Mông biết giờ làm thêm hiện tại của cô và cô ấy luôn gửi tin nhắn vào cùng thời điểm trong vài ngày qua.
Cho đến khi cô về nhà và nhắn "Tôi về rồi", Trình Mông sẽ bảo cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, con gái về nhà muộn một mình như vậy sẽ không an toàn.
Người gửi tin nhắn lần này không phải là Trình Mông mà là Đàm Vân Thư, người đã không gặp hay liên lạc với cô trong tuần qua.
Phương Du bước chân đột nhiên dừng lại, mắt cá chân như bị ngàn cân khóa chặt, không thể tiến về phía trước.
xxx: [Đợi tôi ở đó.]
Nàng thậm chí còn không hỏi cô đang ở đâu mà chỉ yêu cầu cô đợi ở chỗ cũ.
Vẫn tự tin như mọi khi.
Nhưng có thể thấy, Đàm Vân Thư biết tối nay cô có mặt ở trường.
Nhận ra điều này, Phương Du không trả lời. Cô nhếch khóe môi, cười tự giễu, sau đó tiếp tục bước đi khó khăn về phía trước.
Chỉ sau vài bước chân, một chiếc xe hơi màu đen đã đuổi theo cô trên con đường bên cạnh.
Phương Du không quay đầu nhìn lại, nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch.
Con đường phía trước được chiếu sáng rực rỡ bởi đèn xe, có thể nhìn thấy một số cặp tình nhân đang ôm nhau trong bóng tối.
Nhưng ngay cả trong bóng tối, vẫn là quang minh chính đại.