Chưa đến ngày hôm sau nhưng Lê Tinh Thần cũng đã biết không ít tin tức về Phó Đình Thâm.
Phó Đình Thâm quá mức nổi danh, cho dù có không ít người sợ hãi nhưng thành phố H vẫn lưu truyền không ít truyền thuyết về Phó Đình Thâm.
Càng đừng nói đến Lê Tinh Thần còn gia nhập diễn đàn “Hiệp Hội Huyền Học Hoa Họa phân hội thành phố H”, trong khoảng thời gian qua quan sát, Lê Tinh Thần đã nhìn thấu bản chất của diễn đàn này.
Lúc không có nhiệm vụ ở đây chính xác là một diễn đàn bát quái điển hình, hơn nữa nhóm thần côn bên trong hoặc nhiều hoặc ít đều có thể tiếp xúc được với một ít hào môn, một khi bát quái là không ngừng được, Lê Tinh Thần cũng chỉ nói một câu “Phó thất gia” ở trong diễn đàn mà đã thu hoạch được không ít câu trả lời.
Cái gì mà tàn nhẫn độc ác không nhận người thân, sát phạt quyết đoán thủ đoạn đẫm máu, còn có cái gì mà hỉ nộ vô thường khó có thể tới gần…… nhìn qua thì thấy không phải từ ngữ gì tốt.
Trừ cái này ra Lê Tinh Thần cũng có thu hoạch khác, ví dụ như quan hệ giữa Phó Đình Thâm cùng Phó Dật Thần
“Chú nhỏ à……”
Lê Tinh Thần vuốt cằm than nhẹ, đồng thời nghĩ ở trong lòng có phải thái độ của cậu đối với Phó Dật Thần quá mức lãnh đạm hay không? Dù sao thì sau này này cậu ta cũng là cháu trai lớn của cậu, xem ra phải đối xử với Phó Dật Thần tốt một chút.
“Cháu…… Phó Dật Thần!” Lê Tinh Thần cười tủm tỉm nhìn Phó Dật Thần kề vai sát cánh cùng Lục Thanh Dã, giọng điệu hiền lành hơn so với hai ngày trước không ít, nếu cẩn thận nghe thậm chí còn có thể nghe ra ý yêu thương từ trong giọng nói của cậu.
Nếu không phải phản ứng kịp thời, thiếu chút nữa Lê Tinh Thần đã trực tiếp gọi Phó Dật Thần là “cháu trai lớn” rồi.
“Chuyện gì?” Phó Dật Thần chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân mình đều dựng đứng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Lê Tinh Thần như là không nhìn thấy Phó Dật Thần kháng cự, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phó Dật Thần: “Nghe nói ngày hôm qua người nhà cậu tới đón cậu tan học?”
“Đúng vậy.” Phó Dật Thần hất cằm, rất là đắc ý: “Ngày hôm qua chú nhỏ tới đón tôi.”
Phó thất gia tự mình đến đón, cái vinh dự này chỉ có cậu ta nhận được.
“Nghe nói quan hệ của cậu cùng Phó thất gia rất tốt?” Quốc sư đại nhân co được dãn được, vì đạt được mục đích nên không ngại thổi rắm cầu vồng trước mặt Phó Dật Thần.
“Này đương nhiên, người chú nhỏ thương nhất là tôi!” Phó Dật Thần ỷ vào người ngoài không biết chân tướng, dốc hết sức thổi phồng với Lê Tinh Thần.
Còn Lục Thanh Dã biết chân tướng? Dĩ nhiên sẽ không phá hủy tượng đài của bạn tốt, hơn nữa ngày hôm qua Phó Dật Thần đã giúp cậu ta giải quyết một phiền toái lớn.
Đúng vậy, dưới tình huống không suy nghĩ ra biện pháp, Phó Dật Thần thử tìm kiếm trợ giúp từ Phó Đình Thâm, ai biết Phó Đình Thâm lại trực tiếp kêu Phó Dật Thần đi tìm Nghiêm Châu, ý tứ chính là đồng ý rồi.
Có Phó Đình Thâm hỗ trợ, chuyện điều tra cha cậu ta có thể nói là hoàn toàn không thành vấn đề.
“Gần đây thân thể của chú dì có khỏe không?” Lê Tinh Thần bất động thanh sắc thay đổi một cái đề tài.
“Rất tốt” Phó Dật Thần vốn dĩ cảnh giác với Lê Tinh Thần nhưng khi bị cậu nhắc đến Phó Đình Thâm ba câu cậu ta đã thoáng yên tâm, tới lúc hỏi tới cha mẹ cậu ta, hẳn là sẽ nói chuyện rất đơn giản?
“Đột nhiên tôi nhớ ra cũng đã thật lâu rồi không có gặp chú dì, cậu xem lúc nào có thời gian, tôi muốn đi thăm một chút?” Nếu Phó Dật Thần thông minh một ít thì lúc này nhất định có thể nhìn ra phía sau quốc sư đại nhân có một cái đuôi lông xù đang vẫy.
“Gần đây không được.” Phó Dật Thần cũng không có nghĩ nhiều: “Cha mẹ tôi đi ra ngoài du lịch rồi.”
Nếu đổi thành những người khác thì Phó Dật Thần chắc chắn sẽ lười giải thích, nhưng mẹ cậu ta là người nhớ tình cũ, lâu lâu sẽ nhắc đến hai anh em Lê Tinh Thần một lần, đặc biệt là mấy năm nay, có lúc thậm chí còn trộm đi nhìn xem Lê Tinh Thần có sống tốt không.
“Du lịch? Vậy có chút đáng tiếc.” Lê Tinh Thần nheo nheo mắt, nhớ đến bát quái ngày hôm qua nhìn thấy trong diễn đàn.
Lúc Phó thất gia thanh lý môn hộ, chỉ để lại một mình anh cả nhà họ Phó, cũng chính là cha Phó Dật Thần.
Có người nói bởi vì cha Phó Dật Thần không có uy hϊếp đối với Phó thất gia, nhưng cũng có người nói bởi vì lúc Phó thất gia còn nhỏ là do một tay anh cả chăm sóc, tình cảm hai người sâu nặng, không tồn tại chuyện bất hoà.
Dựa theo việc ngày hôm qua Phó Đình Thâm tự mình tới đón Phó Dật Thần, cùng với thái độ của Phó Dật Thần hôm nay, có khả năng người sau nói đúng hơn.
“Chú nhỏ nói phỏng chừng tới trước khi tôi thi đại học bọn họ mới có thể trở về, chờ thi xong rồi cậu hãy mang Tinh Đồng đến.” Phó Dật Thần hoàn toàn không biết trong đầu Lê Tinh Thần đang nghĩ cái gì, chỉ cho là Lê Tinh Thần đã thông suốt: “Vừa vặn mẹ tôi cũng thường xuyên nhắc tới các cậu mãi.”
“Ừ?” Lê Tinh Thần có chút kinh ngạc với thái độ của Phó Dật Thần: “Không phải cậu chán ghét tôi sao?”
Lê Tinh Thần không có quên, đại khái là vào ba năm trước có người chỉ vào nguyên thân nói một câu "vị hôn phu của cậu" với Phó Dật Thần, kết quả lại bị Phó Dật Thần mắng cho phun đầy máu chó.
Bởi vì chuyện này nên mọi người đều nói Phó Dật Thần rất chán ghét Lê Tinh Thần, cũng bởi vì một chuyện này nên ngày tháng sinh hoạt ở nhà họ Lê của Lê Tinh Thần mới càng thêm gian nan, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà.
Trước kia nhà họ Lê xem thái độ của nhà họ Phó nên cũng không dám quá phận với Lê Tinh Thần.
“Tôi không có nói……” Phó Dật Thần hoàn toàn không ngờ Lê Tinh Thần sẽ nói như vậy, nghiêng đầu sang một bên, có chút chột dạ phủ nhận.
Phó Dật Thần cũng biết chuyện Lê Tinh Thần nói đến là chuyện nào, thật ra tình huống ngay lúc đó hoàn toàn không phải như người ngoài lan truyền, lúc ấy tâm tình của cậu ta không tốt, kết quả nhìn thấy bộ dạng yếu đuối rụt rè cùa Lê Tinh Thần nên càng giận sôi máu.
Hơn nữa giọng điệu của người kia rất là âm dương quái khí, bộ dáng đó không biết là đang châm chọc cậu ta hay là châm chọc Lê Tinh Thần, cậu ta nhất thời tức giận nên mắng người nọ một trận, kết quả chuyện này được lan truyền thành cậu ta bất mãn với Lê Tinh Thần.
Chờ đến lúc Phó Dật Thần biết được thì loại cách nói này đã bị nhiều người biết đến, lúc ấy Phó Dật Thần cũng chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, không muốn bỏ mặt mũi đi giải thích, thế cho nên cuối cùng lời đồn lại thành “Sự thật”.
Trải qua tiếp xúc với Phó Dật Thần hai ngay nay, quốc sư đại nhân dĩ nhiên biết đồn đãi kia là hiểu lầm, vốn dĩ còn định tiếp tục trêu đùa cháu trai lớn thêm một chút, nhưng lại nhìn thấy lỗ tai cùng cổ của cháu trai lớn đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
“Vậy hôm nay chú nhỏ của cậu còn tới đón cậu không?” Lê Tinh Thần vẫn không quên mục đích hôm nay cậu lôi kéo làm quen với Phó Dật Thần.
“Cậu muốn làm cái gì?” Chuyện liên quan đến Phó Đình Thâm, radar của Phó Dật Thần bắt đầu cảnh giác, ánh mắt nhìn Lê Tinh Thần tràn đầy sự đề phòng.
“Cái này……” Giọng điệu của Lê Tinh Thần có chút do dự, làm bộ kiểu không biết có nên nói hay không.
“Cái gì?” Trong lòng Phó Đình Thâm đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
“Ngày hôm qua lúc cậu lên xe, tôi đứng ở xa nhìn thấy hình như sắp tới chú nhỏ của cậu có một kiếp nạn.” Lê Tinh Thần ấp a ấp úng nói.
“Cái gì?” Phó Dật Thần kích động, tuy vẫn nửa tin nửa ngờ với năng lực của Lê Tinh Thần.nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến chú nhỏ thì không được qua loa.
“Đừng kích động.” Đuôi cáo sau lưng Lê Tinh Thần dựng lên: “Thời gian nhìn thấy ngày hôm qua quá ngắn, tôi cũng không xác định cho lắm, trừ khi có thể nhìn thấy một lần nữa.”
“Này……” Phó Dật Thần có chút do dự, cậu ta cũng không quá tin tưởng vào năng lực của Lê Tinh Thần.
“Hình như kiếp nạn của chú nhỏ cậu không nhỏ.” Lê · hồ ly · Tinh Thần thấy Phó Dật Thần chậm chạp không đồng ý thì quyết định thả thêm mồi câu: “Nếu tôi không nhìn lầm thì hẳn là nhẹ thì thương tài, nặng thì thương thân.”
Cán cân trong lòng Phó Dật Thần bắt đầu dần dần nghiêng, thương tài đối với bọn họ mà nói chỉ là râu ria, nhưng nếu thương thân……
“Chú nhỏ rất bận, ngày hôm qua tới đón tôi chỉ là tiện đường.” Cuối cùng Phó Dật Thần cũng quyết định, thà rằng tin có còn hơn không: “Đợi tôi đi hỏi một câu.”
“Được.” Đã đạt được mục đích, ý cười trong mắt Lê Tinh Thần chân thành tha thiết hơn, ánh mắt nhìn Phó Dật Thần càng thêm từ ái.
Sau khi lừa dối Phó Dật Thần xong, Lê Tinh Thần xoay người về chỗ ngồi của mình, bắt đầu nhiệm vụ học tập hôm nay, nhưng hôm nay Lê Tinh Thần lại không thể nào tập trung được, cứ nghĩ đến Phó Đình Thâm là bắt đầu phân tâm:
Ngày hôm qua chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, Phó Đình Thâm sẽ là người đó sao? Phó Dật Thần có thể để cậu nhìn thấy anh trong hôm nay không? Nếu thật là người đó thì người đó có còn nhớ rõ cậu không?
Trong lòng Lê Tinh Thần nghĩ đến Phó Đình Thâm, mà ở trên bàn Phó Đình Thâm cũng có một phần tư liệu về Lê Tinh Thần.
“Lê Tinh Thần, là cậu nhóc nhà họ Lê kia sao?” Phó Đình Thâm nhìn tư liệu trước mặt.
Nhìn phần tư liệu này, rốt cuộc Phó Đình Thâm cũng nhớ tới người nhìn thấy ngày hôm qua, khó trách hôm qua lại cảm thấy quen mắt.
“Đúng vậy, trước đó vài ngày em gái cậu ấy nằm điều dưỡng ở bệnh viện Lâm thiếu, theo điều tra thì ngày đó cậu ấy cũng đến bệnh viện.” Nghiêm Châu đã xem qua tư liệu một lần, lúc này dĩ nhiên có thể thuộc như lòng bàn tay.
“Cậu ta thay đổi không nhỏ.” Phó Đình Thâm cầm lấy một tấm ảnh chụp của Lê Tinh Thần, khác với cậu nhóc luôn cúi đầu trong trí nhớ một trời một vực.
“Đúng vậy, bắt đầu từ nửa tháng trước hịn như là đột nhiên thông suốt.” Tuy loại người này mà đột nhiên nghĩ thông suốt rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, đặc biệt là sau khi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như Lê Tinh Thần: “Có vấn đề gì sao?”
Khi Nghiêm Châu nhận được kết quả thì đã trực tiếp loại trừ Lê Tinh Thần ở bên ngoài.
Lúc cậu hai Phó còn chưa dọn ra khỏi nhà cũ, Lê Tinh Thần đã đi qua rất nhiều lần, Thất gia cũng đã từng gặp, nếu cậu ấy thật sự là người trong mộng của Thất gia thì không có đạo lý Thất gia sẽ không có phát hiện.
Huống hồ vào năm 18 tuổi Thất gia bị cảnh trong mơ làm phiền, Lê Tinh Thần vẫn chỉ là đứa nhỏ mười tuổi.
Hiện tại hình như Thất gia cảm thấy rất có hứng thú với của Lê Tinh Thần?
“Không có gì." Phó Đình Thâm đặt tư liệu sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn quét một vòng ở trên ảnh chụp Lê Tinh Thần: “Chuyện Dật Thần kêu cậu tra ngày hôm qua, tra đến đâu rồi?”
“Kết quả không khác gì với tiểu thiếu gia nói.” Nghiêm Châu đặt một phần tư liệu khác trong tay đến trước mặt Phó Đình Thâm: “Lục tổng đúng là có nuôi dưỡng tình nhân mười bảy năm, hơn nữa còn cùng tình nhân kia sinh một đứa con ngoài giá thú mười bốn tuổi, hai ngày nay tình nhân kia lại đến bệnh viện, khoa phụ sản.”
“Này đúng là có ý tứ.” Phó Đình Thâm còn không thèm xem tư liệu trước mặt.
Cháu trai mình mình biết, là một đứa ngốc bạch ngọt.
Cậu nhóc nhà họ Lục kia cũng vậy, kẻ ngốc chơi cùng kẻ ngốc.
Nhưng ngày hôm qua kẻ ngốc bạch ngọt đột nhiên kêu anh hỗ trợ điều tra cha của một kẻ ngốc bạch ngọt khác, hiện tại thật sự điều tra ra vấn đề……
Chuyện khác thường tất có trá, nghĩ đến đây, Phó Đình Thâm đứng lên, lấy áo khác tây trang đặt ở một bên lên.
“Thất gia?”
“Hôm nay không có việc gì phải làm, vừa lúc có thể đi đón cháu trai tan học.” Thuận tiện hỏi một chút xem tại sao ngốc bạch ngọt cũng đột nhiên thông suốt.