Đêm tối tĩnh lặng, một tia chớp rạch ngang nơi phía chân trời, phá tan màn đêm đen yên tĩnh. Trong một biệt thự cũ đổ nát, phòng khách trống không, chỉ còn sót lại một chiếc sofa cùng một cây đàn dương cầm trưng bày ở trong góc được phủ lên một tấm vải để chắn bụi, hòa lẫn với tiếng mưa rơi là tiếng đồng hồ quả lắc đang chạy, phát ra từng tiếng nặng nề, vàng khắp căn phòng âm u. Trên vách tường còn treo thêm mấy bức tranh với những nét vẽ kỳ quái, màu sắc tối tăm càng tăng thêm vẻ quỷ dị cho căn phòng, ngoài cửa cây cối theo gió không ngừng đung đưa, lá rụng trên đất quét thành những tiếng xào xạc ghê rợn. Trong góc phòng còn mơ hồ nhìn thấy một vũng máu đã khô đọng lại trên đất. Bên cạnh là một người phụ nữ đang bị trói chặt vào cột, sắc mặt trắng bệch đến tiều tuy, cơ thể gầy gò đến đáng thương, trên người còn lại mảnh vải nào cũng đều đã bị máu tươi nhuốm thành màu đỏ thẫm, da thịt tràn đầy vết thương, có mới có cũ, bởi vì không được chữa trị dẫn đến có vài chỗ đã bị nhiễm trùng đến lở loét bốc mùi hôi thối tanh tưởi. Cảnh tượng kinh khủng như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Cánh cửa nặng nề thình lình bị người ta mở ra một cách thô bạo, một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, bên ngoài còn cẩn thận khoác lên áo khoác màu trắng ngà đắt tiền, trên áo còn đính thêm nhiều hạt trân châu lớn, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ, khóe miệng người kia chậm rãi nhếch lên nụ cười thản nhiên đầy thích thú, toát ra một vẻ phong tình đến liêu nhân, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, dấu vết tháng năm trên mặt cũng được che đi bằng lớp trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa nồng đậm đến gay mũi, sắc đẹp này có thể so sánh với đóa hoa tulip kiêu ngạo, làm con người ta dễ dàng trầm mê vào vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Người phụ nữ đó vừa quan sát xung quanh căn phòng vừa bước tới chỗ ngăn kéo rồi lôi ra một cây nến, từ trong túi xách lấy ra cái bật lửa để thắp sáng ngọn nến, giày cao gót từ từ bước đến trước mặt một người đã bị hành hạ đến thê thảm đang bị trói lên cột nhà kia, trên khuôn mặt ả ta lộ ra nụ cười thản nhiên, thậm chí còn có chút hả hê, lời nói trong miệng mang theo sự ngạc nhiên đầy nhạo báng.
“Diệp Thư, cô đúng là đủ ương ngạnh đấy, khổ cực như vậy cũng chưa chết được.”
Nghe thấy lời nói mang đầy ý chế nhạo của ả ta, khuôn mặt bị tàn phá đến rách nát của Diệp Thư khẽ động đậy, mí mắt sưng vù cũng nặng nề nâng lên, điều khiến người khác rợn tóc gáy là trên mặt cô đã sớm không còn hai con mắt nữa rồi, chỉ còn lại hốc mắt trống trơn, sâu hoắm, bên trong tối tăm tựa như cánh cửa địa ngục. Gân tay gân chân cũng đã sớm bị cắt đứt, xương bánh chè bị bẻ gãy lệch sang một bên, dung nhan như hoa như ngọc sớm đã bị tàn phá tới mức người không ra người quỷ không ra quỷ , trên gò má xinh đẹp da thịt đã bị đυ.c khoét sâu xuống tận xương, đếm qua có gần mười lỗ to nhỏ, có chỗ máu mới chỉ khô lại, có chỗ đã bị lở loét đến thê thảm rồi.
Một hồi định thần trong mơ hồ Diệp Thư mới nhếch miệng lộ ra nụ cười tràn đầy thù hận, khuôn mặt bị làm cho biến dạng lại càng trở nên nhăn nhúm, giọng nói khàn khàn khô khốc nhưng lại giống như con dao sắc cắt ngang không khí, làm cho người nghe cảm thấy chói tai vô cùng.
“Lam Tuyệt, cô chưa chết thì làm sao Diệp Thư tôi dám chết trước được.”
Nghe thấy lời này Lam Tuyệt cười ồ lên một tiếng, cô ta căn bản không để lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Diệp Thư vào mắt, ngược lại miệng càng cười càng trở nên tươi tắn xinh đẹp.
“Ôi chao, Diệp Thư này, mấy ngày trước mấy tên ăn mày xấu xí đó hầu hạ cô có tốt không? Có thoải mái không? Tôi cùng Dực Viêm nghe nói chỗ đó của cô có thiên phú dị bẩm, chơi thế nào cũng vẫn chặt, tư vị đến là tiêu hồn. Đồ tốt như thế, tôi tất nhiên là không nỡ để bị lãng phí rồi, xem ra phải tìm thêm mấy tên ăn mày nữa, để cho càng nhiều người nghèo khổ được nếm thử mùi vị tuyệt vời của đàn bà mới được, dù sao có thứ gì tốt cũng nên đem ra cho càng nhiều người hưởng dụng càng tốt mà.”
“Nếu được vậy thì tôi nên cảm ơn cô một tiếng mới phải. Cho dù bị mười tên ăn mày làm nhục cũng không bằng mười năm chung giường với tên Quân Dực Viêm lòng lang dạ sói kia.”
Nụ cười trên môi Diệp Thư càng ngày càng sâu, tiếng cười cực kỳ chói tai, khuôn mặt càng vặn vẹo đến mức xấu xí ghê tởm vô cùng, vừa nhìn đã thấy lạnh cả sống lưng.
“À đúng rồi, trước khi chết còn có thể cắm cho Quân Dực Viêm mấy cái sừng, Diệp Thư tôi ở dưới 18 tầng địa ngục cũng cảm thấy hả hê vô cùng.”
Thời điểm vừa nói dứt câu, Diệp Thư liền khạc ra một bãi nước miếng rồi phun lên khuôn mặt được trang điểm tinh tế bằng các loại mỹ phẩm đắt tiền của Lam Tuyệt, tanh tưởi hôi thối vô cùng!
Lam Tuyệt bị đột kích bất ngờ liền ngoác miệng hét toáng lên, bằng một tốc độ nhanh nhất mà kéo vạt áo choàng đắt tiền lên lau đi đám nước bọt nhầy nhụa trên mặt, thuận tay xoay mặt sau của giá cây nến được làm bằng kim loại có phần nhọn chìa ra bên ngoài đâm thẳng lên một bên mặt Diệp Thư, lực mạnh đến nỗi làm máu ngay lập tức tuôn ra chảy xuống trước ngực, một bên hằn học chửi bậy.
“Khốn kiếp, Diệp Thư, mày chính là con tiện nhân thối tha.”
“So với đám người Quân gia mấy người thì Diệp Thư tôi còn chưa có đê tiện bằng đâu.”
Diệp Thư giống như không hề biết đau, lại nhếch miệng cười châm biếm.
“Em trai nɠɵạı ŧìиɧ với vợ của anh mình, ép buộc chính thê như tôi làm trâu làm ngựa cho Quân gia hơn mười mấy năm, như vậy vẫn chưa đủ, còn lừa gạt tình cảm của em gái tôi, nuốt hết sản nghiệp của Diệp thị, cuối cùng còn táng tận lương tâm đến mức hại Diệp gia diệt môn, tan cửa nát nhà.”
“Có trách thì chỉ trách Diệp gia nhà cô ngu ngốc thôi.”
Lam Tuyệt chậm rãi nở ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp, trong sự dịu dàng đó lại mang theo khí lạnh, thấu tận xương tủy, bất chợt ả lại nâng giọng cao lên một bậc.
“Cô như thế là đáng đời! Cô vì anh ấy mà chịu khổ nhiều năm, lại tự tay đưa hắn lêи đỉиɦ cao sự nghiệp, nhưng thế thì đã sao nào? Anh ấy bây giờ công thành danh toại, mà cô chỉ là loại gái điếm, ai cũng có thể chơi, thật nực cười.”
Diệp Thư hừ nhẹ một tiếng, cất giọng khản đặc đáp: “Là tôi ngu xuẩn, có mắt như mù mới yêu phải loại đàn ông rác rưởi như Quân Dực Viêm. Nhưng mà Lam Tuyệt, cô cảm thấy bản thân thật sự có thể so sánh thiệt hơn với tôi sao? Chim trĩ bay lên đầu cành đừng vội tưởng bản thân đã thực sự biến thành phượng hoàng, cô chỉ là một đứa con hoang được nuôi dưỡng như một con chó trong gia đình hào môn thôi, kết cục của Diệp Thư tôi hôm nay, nói không chừng sẽ là Lam Tuyệt cô ngày mai đó. Đừng quên, Quân Dực Viêm ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân, chẳng lẽ cô không biết thật sao?”
Câu nghi vấn cuối cùng mang đầy sự châm biếm này thực sự đã đánh trúng điểm yếu của Lam Tuyệt, cô ta điên tiết hét lên, hận không thể xẻ thịt Diệp Thư ra, từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống, cô ta điên cuồng gào thét vào tai Diệp Thư.
“Không thể nào! Dực Viêm anh ấy yêu tôi! Anh ấy cùng người phụ nữ khác chỉ là lợi dụng thôi. Mà cô có ngày hôm nay, tất cả chính là báo ứng của cô. Dựa vào cái gì mà cô lại hạnh phúc gả cho Quân Dực Viêm, còn tôi chỉ có thể cùng tên anh trai phế vật đó sống cả đời với nhau chứ?” Ngưng một chút lại nói: “Tôi cùng Quân Dực Viêm yêu nhau đến như thế, cô dựa vào cái gì mà ở bên anh ấy, làm vợ anh ấy suốt mười năm? Từ đầu tới cuối Dực Viêm chỉ yêu một người đó chính là tôi thôi, cô có tư cách gì mà có thể quang minh chính đại trở thành vợ của anh ấy, còn tôi chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay trở thành chị dâu của anh ấy, làm một tình nhân đáng thương mãi mãi không thể bước ra khỏi bóng tối, mùi vị này không hề dễ chịu chút nào. Lam Tuyệt tôi cũng là thiên chi kiêu nữ của Lam gia, có chỗ nào thua cô chứ! Diệp Thư, kết cục của cô hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu, vô cùng xứng đáng. Mười năm chờ đợi của tôi cuối cùng cũng khổ tận cam lai, mọi thứ bây giờ chính là thứ tôi vốn đáng được có."
Nói xong những lời này Lam Tuyệt cũng đã tự mình cảm động chính mình mà rơi nước mắt, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý, từ trong túi xách rút ra một con dao gọt hoa quả, một bên chậm chạp cứa lên trên làn da xanh xao của Diệp Thư, một bên nhẹ giọng ghé vào tai cô nỉ non: “ Diệp Thư cô có biết không, một tháng trước tôi cùng Dực Viêm đã chính thức cử hành hôn lễ, anh ấy còn đến Lam gia chúng ta ở rể nữa đấy. Cô gả cho anh ấy mười năm, làm trâu làm ngựa vì anh ấy, một lòng một dạ, kết quả là người chồng yêu quý của cô lại gϊếŧ cả nhà họ Diệp, không chừa một ai! À, đúng rồi, cô có biết vì sao cô với anh ấy làm vợ chồng nhiều năm nhưng lại không thể mang thai nổi một lần không? Diệp Thư, là người chồng tốt của cô trong ngày tân hôn đầu tiên đã tự tay pha cho cô một liều thuốc tuyệt dục, kẻ đầu sỏ như Dực Viêm cũng thật biết cách thao túng, tự hạ thuốc nhưng lại ra vẻ đạo mạo chỉ trích chuyện cô không có con suốt mười năm, haha.”