Bên cạnh trường có một quảng trường nhỏ, Cảnh Chiêu xuống xe gần đó, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Chẳng bao lâu sau, vài cậu trai bước tới, thấy cô ăn mặc xinh đẹp nổi bật liền muốn chụp hình chung.
Cảnh Chiêu không muốn, nên từ chối, nhưng đối phương không chịu, cứ bám theo, cười cợt đòi chụp hình.
Cảnh Chiêu bực bội đẩy ra, nhưng bọn họ không quan tâm, thậm chí còn kéo tay cô, làm rơi chiếc quạt cô đang cầm.
"Đừng chạm vào tôi!" Cảnh Chiêu phản ứng, tát mạnh vào mặt kẻ kéo tay mình, chỉnh lại tay áo, nhìn họ với vẻ khó chịu. Cô đã nói không chụp, mà như không hiểu tiếng người vậy.
Cậu thanh niên bị đánh ngẩn ra, ôm mặt, tức giận chửi thề: "Con nhỏ này, muốn bị đánh à? Bắt nó lại cho tao."
"Alo, 113 phải không? Tôi muốn báo công an, có người quấy rối tôi." Cảnh Chiêu giơ điện thoại lên tai, giọng nghiêm nghị làm mấy tên kia sợ hãi.
Nghe đến cảnh sát, ai nấy đều hoảng, có người liền kéo cậu thanh niên kia lại, bảo thôi đi. Anh ta dù không cam lòng, nhưng cũng sợ vào đồn, vừa lùi vừa nói: "Cô giỏi lắm, đợi đấy!"
Khi họ đi rồi, Cảnh Chiêu mới trả lời cuộc gọi từ phía đầu dây bên kia, giọng và thái độ đầy lo lắng: "Anh thi xong rồi à? Em không sao, em đang ở quảng trường Thiên Vân, chỗ này có nhiều cây bạch quả."
Đầu dây bên kia, vì câu nói của Cảnh Chiêu mà tim thắt lại, Tiêu Nhiên sau khi biết cô đang ở đâu liền lập tức chạy về phía quảng trường Thiên Vân.
Đồng thời không quên hỏi thăm: "Thật sự không sao chứ? Em đừng sợ, anh tới ngay đây."
"Thật sự không sao, họ bị em dọa chạy hết rồi, anh đừng lo." Cảnh Chiêu nhặt chiếc quạt lên, ngồi lại ghế.
Cô ban đầu định bấm 113 để dọa bọn họ, nhưng phím số 1 trong danh bạ là số của Tiêu Nhiên, vô tình bấm gọi đi, không ngờ lại gọi được.
"Bây giờ mới chưa đến 10 giờ rưỡi, sao anh ra nhanh vậy?" Cảnh Chiêu nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian thi chỉ mới một nửa nên thắc mắc.
Tiêu Nhiên vừa giải thích, vừa nhanh chóng chạy vào quảng trường Thiên Vân, tìm cây bạch quả như cô nói.
Quảng trường không có nhiều người, dưới cây bạch quả chỉ có một người ngồi trên ghế dài.
Tiêu Nhiên nhìn quanh một lượt, xác định người đó là Cảnh Chiêu, rồi nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt cô, hơi thở hổn hển, ánh mắt lo lắng quan sát.
Thấy anh đến, Cảnh Chiêu vui mừng đứng dậy ôm lấy anh, "Anh giỏi quá! Thật không ngờ có thể nộp bài trước một tiếng."
Trên mặt Tiêu Nhiên không có niềm vui được khen ngợi, chỉ muốn ôm chặt lấy cô vào lòng.
Anh cũng làm như vậy, nhưng vừa cúi đầu đã bị một vật cứng chạm vào cổ.
"..."
Cảnh Chiêu cũng cảm nhận được, sờ sờ tóc mình rồi nói: "Có phải trâm của em chạm vào anh không?"
Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ cúi mắt nhìn đầu cô rồi đưa tay chỉnh lại cây trâm hơi lệch, "Sao lại ăn mặc thế này?"
Gặp được người muốn khoe nhất, Cảnh Chiêu lập tức lui ra khỏi lòng anh, cầm quạt giấy, làm bộ che nửa mặt rồi xoay một vòng, váy tung bay, liên tục hỏi: "Có đẹp không? Có đẹp không?"