Thực ra, Cảnh Chiêu thích các món ăn cay nóng, nhưng tiếc là phần lớn những món này cô không thể ăn.
Vừa cắn một miếng ức gà, cô nghe thấy một giọng nói từ trên đầu: "Bạn học, chỗ này có ai ngồi không?"
Cảnh Chiêu đáp: "... Không."
Cậu nam sinh cao lớn mặc đồng phục bóng rổ ngồi xuống. Có lẽ vừa chơi bóng xong, mùi mồ hôi nồng nặc xộc vào mũi khiến Cảnh Chiêu khó chịu. Không chịu nổi, cô mang hộp cơm ngồi xuống đối diện Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ kéo khay cơm của mình lại gần.
Chàng trai bóng rổ nhận ra điều gì đó, cười gượng rồi nhanh chóng ăn.
Cảnh Chiêu tiếp tục ăn bông cải xanh, ánh mắt dán vào đĩa sườn xào chua ngọt của Tiêu Nhiên. Cô lén vươn đũa, nhưng trước khi chạm được, miếng sườn cuối cùng đã bị gắp đi.
Cảnh Chiêu ngước lên, chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Nhiên, giọng anh nghiêm khắc: "Cô không biết trong sườn xào chua ngọt có hoa tiêu sao?"
Bị mắng, nhưng Cảnh Chiêu không giận mà còn rất vui, mắt sáng rực như có sao đang lấp lánh, "Anh đang lo lắng cho em à?"
Tiêu Nhiên tức giận, mặt càng thêm khó coi. Anh làm sao không nhận ra, Cảnh Chiêu cố tình làm vậy để chứng tỏ mình vẫn quan tâm cô.
Trong lòng lo lắng, nhiều cảm xúc phức tạp như bị dội một xô nước lạnh, ngay cả máu cũng lạnh theo.
"Vui lắm sao? Chỉ để thử tôi?" Tiêu Nhiên nhìn cô chằm chằm, giọng mỉa mai: "Cô có dị ứng hay không thì liên quan gì đến tôi!"
"Vậy tại sao anh không cho em ăn?" Cảnh Chiêu truy hỏi.
Tiêu Nhiên: "Là tôi mua, tại sao phải cho cô ăn."
"..."
Không đôi co với anh, Cảnh Chiêu giải thích: "Không phải vì chơi, chỉ là em muốn ăn sườn xào chua ngọt, mà em đâu biết trong đó có tiêu hay không, em không biết nấu ăn."
Tiêu Nhiên rõ ràng không tin, cười lạnh: "Lần trước cô ăn sườn xào chua ngọt, dị ứng ba ngày mới khỏi."
Cảnh Chiêu càng cười rạng rỡ: "Anh còn bảo không quan tâm em, lần trước em bị dị ứng em còn quên, nhưng anh nhớ rõ như vậy?"
"Phì!" Chàng trai chơi bóng rổ bên cạnh phun cả cơm ra ngoài, lập tức thu hút ánh nhìn của hai người, anh ta đỏ mặt cầm khay cơm rời đi.
Mặt Tiêu Nhiên cũng cứng đờ, rõ ràng đối mặt với việc khác đều bình tĩnh, nhưng đối diện với cô thì lại rối loạn, tất cả sự đề phòng đều vô ích.
Không muốn tiếp tục cãi vã, Tiêu Nhiên lặng lẽ đứng dậy, cầm khay cơm rời đi.
Nhưng trong mắt Cảnh Chiêu, trông anh như đang bỏ chạy.
Cảnh Chiêu đóng nắp hộp cơm, đặt vào khu đặc biệt của căng tin, sẽ có người đến lấy.
Ra khỏi căng tin, cô chạy theo một đoạn mới đuổi kịp người đang bước nhanh, người đó lạnh lùng như băng, nếu nói trước đó còn chút ấm áp thì giờ đây hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.
Cảnh Chiêu không vội nói, chậm rãi theo sau, mắt nhìn phía trước, tay tranh thủ nắm lấy ngón tay của đối phương khi anh không để ý.
Tiêu Nhiên lập tức dừng bước, liếc nhìn cô, lạnh lùng rút tay ra.
Cảnh Chiêu cũng không cười nữa, giọng trầm xuống: "Tiêu Nhiên, chúng ta thật sự không thể như trước nữa sao? Anh rõ ràng vẫn thích em, tại sao không chịu thừa nhận?"
Lần này, Tiêu Nhiên không phủ nhận, "Thừa nhận thì sao? Cảnh Chiêu, chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ như trước đây, để cô sỉ nhục lần nữa sao?"
Cảnh Chiêu nhìn anh, môi mím chặt, nghẹn ngào: "Vậy anh sỉ nhục em một lần, chúng ta có thể coi như huề không?"
"..."