Cảnh Chiêu vừa bước vào lớp đã thấy Tiêu Nhiên ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, anh đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, Tiêu Nhiên quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu bước thẳng tới, dưới ánh nhìn của Tiêu Nhiên, cô gõ nhẹ lên bàn của bạn cùng bàn với Tiêu Nhiên, "Bạn à, có thể đổi chỗ không? Mình muốn ngồi đây."
Bạn cùng bàn của Tiêu Nhiên là một nam sinh mập mạp đeo kính, dù không muốn nhưng biết người yêu cầu là Cảnh Chiêu, ai dám từ chối. Cậu ta đành đứng lên, chậm chạp thu dọn đồ đạc.
Tiêu Nhiên nhíu mày nhìn hành động của Cảnh Chiêu, đứng dậy ngăn cản bạn cùng bàn thu dọn đồ, giọng lạnh lùng, "Cô đến đây làm gì?"
"Anh không thấy sao? Làm bạn cùng bàn với anh!" Cảnh Chiêu khẽ cười.
Tiêu Nhiên có chút đau đầu, anh hiểu rõ tính cách của Cảnh Chiêu, quen biết thì không sao, nhưng với người lạ thì cô luôn tỏ ra bá đạo.
Anh nghĩ mình đã nói rõ ràng trước đó, nhưng giờ xem ra cô vẫn chưa hiểu.
Không muốn liên lụy người khác, Tiêu Nhiên buông tay nói với bạn cùng bàn: "Cậu không cần chuyển, tôi sẽ chuyển."
Phía cuối lớp vẫn còn chỗ trống, Tiêu Nhiên nói xong liền dùng tay không bị thương cầm lấy cặp, chậm rãi thu dọn đồ đạc trong bàn.
"Vậy cậu cứ ngồi đây nhé!" Cảnh Chiêu nói với bạn cùng bàn của Tiêu Nhiên, rồi bước tới giúp anh chuyển đồ. Tiêu Nhiên mặt lạnh, không để cô động vào, nhưng Cảnh Chiêu không buông tay, nắm chặt lấy quai cặp của anh.
Thấy mọi người đều nhìn họ, với vẻ mặt háo hức xem kịch, Tiêu Nhiên chỉ do dự một chút rồi buông tay, cầm nốt mấy cuốn sách còn lại rời khỏi chỗ, đi xuống cuối lớp.
Cảnh Chiêu như ý nguyện ngồi cạnh anh.
Trợ lý của Cảnh Chiêu mang đồ đến, giúp cô sắp xếp gọn gàng rồi rời đi.
Tiêu Nhiên ngồi xuống không nói gì, tự mình mở sách ra đọc. Cảnh Chiêu ghé mắt nhìn, "Đang đọc sách gì thế?"
Cô vừa lại gần, mùi hương quen thuộc lập tức lan tới mũi, Tiêu Nhiên không nói gì, lặng lẽ dịch ra xa, giữ khoảng cách giữa hai người.
Cảnh Chiêu nheo mắt, lười biếng nằm bò ra bàn, mặt nghiêng về phía Tiêu Nhiên, môi hồng khẽ cong lên, tay dưới bàn thản nhiên đặt lên đùi anh, đầu ngón tay mịn màng nhẹ nhàng chạm vào.
Toàn thân Tiêu Nhiên cứng lại, tay đang giữ trang sách đột ngột siết chặt, sau đó không đổi sắc mặt gạt tay Cảnh Chiêu ra.
Cảnh Chiêu không giận, anh gạt cô lại đặt, lặp đi lặp lại, vị trí ngày càng quá đáng. Cuối cùng, Tiêu Nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cảnh Chiêu đầy vẻ thích thú, làm khẩu hình: "Kéo ghế lại gần chút đi!"
"Đừng có gây rối nữa." Tiêu Nhiên nhíu mày.
"Được thôi, anh dịch qua đây một chút thì em sẽ không quậy nữa." Cảnh Chiêu ngón tay nhẹ gõ lên bàn, đôi mắt cười lướt qua ghế của Tiêu Nhiên.
Đối phương im lặng một lúc, sau đó dịch ghế lại gần Cảnh Chiêu một chút, chỉ một chút thôi, giữa hai người vẫn còn đủ chỗ để ngồi thêm một người nữa.
Cảnh Chiêu không nói gì, liền kéo ghế của mình lại gần anh, đến khi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
Rồi cô nằm bò ra bàn học, cứ thế nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của đối phương.