Thập Niên 70: Cô Vợ Phúc Tinh Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 42: Thật sự không có

Trương Đại Ny nghênh cổ lên, "Liên quan gì đến mày, chính mày đã phá đám khiến Hoài An và tao không thân thiết. Tao nói chuyện với Hoài An mà! Sao mày biết tay Hoài An không có phiếu thịt, có thể nó có nhiều đấy chứ! Cho tao một ít thì sao, tao có đòi hết đâu."

... Nói về không biết xấu hổ, cô chỉ phục mỗi Trương Đại Ny thôi.

"Thím hai à, đừng nói Thẩm Hoài An không có, dù có cũng không cho thím đâu, không tin thím cứ hỏi anh ấy."

Lâm Dao nghiến răng, nếu Thẩm Hoài An cho, Lâm Dao nghĩ, sau này dù Trương Đại Ny có hút máu anh thì cô cũng không can thiệp.

Cô đâu rảnh như thế.

Trương Đại Ny nghe vậy liền nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An thản nhiên thốt ra hai chữ, "Không có."

Trương Đại Ny không tin được, mắt trợn to, "Hoài An, không ngờ anh thật sự nghe lời cô ta."

Lâm Dao mỉm cười, "Thím hai, nghe rồi chứ? Tỉnh ngộ chưa? Không có phiếu thịt đâu, thím cứ yên tâm đi nhé? Trễ nữa là lỡ chuyến xe đấy, nếu hôm nay thím không đi được, lát nữa cháu sẽ thuê điện thoại thông báo cho chú hai đến đón thím nhé?"

Trương Đại Ny hừ lạnh một tiếng, "Hồ ly tinh."

"Cháu xem như thím hai khen cháu đẹp, cảm ơn thím hai đã khen." Lâm Dao cười tươi.

"Mày đúng là không biết xấu hổ." Trương Đại Ny tức giận.

"So với thím hai thì cháu không dám đâu!" Lâm Dao lanh lợi, luôn có thể chặn họng Trương Đại Ny.

Dương Tiểu Nam đứng bên cạnh nhìn, thầm thích thú, lần này anh ấy thực sự khâm phục Lâm Dao từ tận đáy lòng, anh ấy chưa từng thấy ai mồm miệng lanh lợi như vậy, hơn nữa lại bình tĩnh tự nhiên, còn Trương Đại Ny thì tức đến mức sôi cả người.

Cuối cùng Trương Đại Ny cũng không ra về tay không, mấy quả táo trong phòng bà ta nhét vào áo rồi mang đi.

Lại một lần nữa làm mọi người kinh ngạc.

Trương Đại Ny đi rồi, Thẩm Hoài An từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một phong bì đưa cho Lâm Dao.

Lâm Dao không hiểu, nhận lấy mở ra xem, bên trong có năm mươi đồng và một ít phiếu.

"Cho em?"

Thẩm Hoài An gật đầu.

Lâm Dao kiểm tra một hồi, đúng là trong mấy phiếu đó không có phiếu thịt.

"Anh không nói dối, thật sự không có phiếu thịt."

"Ừm." Thẩm Hoài An đáp.

Lâm Dao mặt đờ ra, "Vậy là em ra mặt giúp anh vô ích rồi, sao anh không nói sớm, nếu biết em đã không chuốc thù với thím hai, vốn dĩ bà ấy đã không ưa em, lần này chắc chắn càng ghét em hơn, em thật oan ức."

"Không sao, ghét thì ghét thôi, dù sao bà ấy cũng chưa từng thích em." Đôi mắt dài hẹp của Thẩm Hoài An ánh lên nụ cười.

"Thẩm Hoài An, anh cố ý phải không! Làm người đi chứ!" Lâm Dao tức giận nói.

Lâm Dao kéo Tiểu Phan lại, "Tiểu Phan, con nói xem bố có quá đáng không?"

Tiểu Phan nhìn Thẩm Hoài An rồi lại nhìn Lâm Dao, cuối cùng quyết định đứng về phía Lâm Dao, "Cũng có chút quá đáng."

Lâm Dao lớn giọng, "Thẩm Hoài An, anh nghe chưa? Ngay cả Tiểu Phan cũng thấy anh quá đáng."

"Được, đúng là quá đáng, vậy làm sao? Thím hai đã đi rồi, chẳng lẽ gọi bà ấy lại để giải thích." Thẩm Hoài An nói.