Trương Đại Ny vẫn muốn nói tiếp.
Nhưng Thẩm Hoài An lạnh mặt ngắt lời, “Đó chỉ là suy đoán của thím, bà nội lúc còn sống không để lại gì cho cha mẹ cháu, thím đừng nói bừa. Được rồi, chuyện cũ đã qua, đừng nói nữa, dừng ở đây thôi.”
Trương Đại Ny không cam lòng, giận dữ nhìn Lâm Dao, tất cả là do đứa sao chổi này, làm Thẩm Hoài An và bà ta xa cách.
Lâm Dao im lặng xem kịch, không ngờ lại được xem một vở kịch lớn như vậy.
Cô tin lời Thẩm Hoài An nói, nếu không phải bị ép đến cùng, với tính cách lạnh lùng của Thẩm Hoài An, những lời này sẽ không bao giờ nói ra, còn có những chuyện khác Thẩm Hoài An không nói vì còn có con cái ở đây.
Ví dụ như Trương Đại Ny không chỉ một lần lén tìm gặp Thẩm Hoài An, nhắc anh đừng quên người mẹ ruột này. Khi biết Thẩm Hoài An mỗi ngày không chỉ được đi học mà còn có tiền tiêu vặt, Trương Đại Ny dặn anh đừng tiêu, để dành đưa cho bà ta, đều là những việc Trương Đại Ny có thể làm! Quá đáng không giới hạn.
Lâm Dao nhận được ánh nhìn từ Trương Đại Ny, cười híp mắt nhìn bà ta, thấy bà ta bị Thẩm Hoài An làm cho tức giận, trong lòng Lâm Dao thấy thoải mái hẳn, xem đi, không chỉ mình cô không thể nhịn Trương Đại Ny, bà ta quá đáng quá, chọc bà ta một chút khiến cả người thoải mái.
Trương Đại Ny tức đến phát điên, uất ức không chịu nổi, không nhịn được mở miệng trách:
“Thẩm Hoài An, anh không có lương tâm, tôi từ xa đến chăm sóc anh, dù anh không xem tôi là mẹ, cũng phải gọi tôi một tiếng thím hai chứ? Anh chịu để vợ anh làm tôi tức giận như vậy sao? Hai vợ chồng anh hợp sức làm tôi tức chết mới vừa lòng phải không?”
Thẩm Hoài An đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy cháu cảm ơn thím hai đã đến chăm sóc cháu, thím ăn cơm đi, đợi Tiểu Nam đến cháu sẽ nhờ cậu ấy tìm người đưa thím về.”
Trương Đại Ny lẩm bẩm hai câu, ở đây có ăn có uống, món ăn nhiều dầu mỡ còn có thịt mỡ lớn, bà ta không muốn đi.
Điềm Điềm và Tiểu Phan tròn xoe mắt nhìn qua lại giữa Thẩm Hoài An và Trương Đại Ny, Lâm Dao nhẹ gõ lên đầu hai đứa, “Chuyên tâm ăn cơm.”
Điềm Điềm lè lưỡi, ngoan ngoãn ăn cơm.
Vừa rồi Tiểu Phan hiểu được một ít nhưng cũng không hiểu hết, nét mặt non nớt nhăn lại, cắn đũa, bị Lâm Dao gõ một cái, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, chuyện này liền bị cậu bé bỏ qua.
Ăn cơm xong.
Lâm Dao đi rửa bát.
Điềm Điềm và Tiểu Phan muốn giúp, Lâm Dao từ chối.
Còn Trương Đại Ny, Lâm Dao không muốn bà ta rửa, bà ta ăn cơm còn không rửa tay, có thể thấy được, không tin rằng bà ta rửa bát sẽ sạch.
Lâm Dao định lát nữa rửa bát sẽ lén dùng nước rửa chén, nên không muốn ai đi cùng, cô tự rửa.
Trương Đại Ny ăn xong để bát đũa ra trước, như một chủ nhà lớn.
Lâm Dao lần này không để ý đến bà ta, lấy bát đũa đặt vào chậu rồi mang đi.