Đến ngã tư công xã, Lâm Dao đặt Điềm Điềm xuống, vỗ mông bé, "Điềm Điềm tự đi một chút nhé, chúng ta đến công xã rồi, Điềm Điềm ngoan nào, lát nữa mẹ mua bánh bao to cho ăn được không?"
Điềm Điềm nuốt nước bọt, "Không, Điềm Điềm không ăn, không có tiền không có phiếu."
Lâm Dao xoa đầu tóc vàng hoe của bé, "Có, mẹ mang rồi."
Ba mươi đồng do Thẩm Hoài An đưa, cùng với một ít tiền và phiếu của nguyên chủ, đều được cô cất trong không gian.
"Đi thôi, chúng ta đi viện vệ sinh trước." Lâm Dao không biết đường nhưng chủ cũ thì biết, dựa theo ký ức mà nhanh chóng đến nơi.
Dù nói là viện vệ sinh nông thôn, nhưng chỉ là năm gian nhà liền kề nhau.
Lâm Dao dẫn Điềm Điềm và Tiểu Phan đến trước một gian, đẩy cửa hỏi thăm.
"Đồng chí, xin chào, phục vụ nhân dân, cô có việc gì?" Bên trong là một phụ nữ trung niên để tóc ngắn, khoảng bốn, năm mươi tuổi.
Lâm Dao vén áo Tiểu Phan lên, bác sĩ thấy vết bầm trên bụng Tiểu Phan, ánh mắt nhìn Lâm Dao thay đổi, "Đây là con cô? Cô còn trẻ mà con đã lớn vậy? Là mẹ kế hả? Trẻ con nghịch ngợm cũng không thể đánh nặng tay như vậy."
Tiểu Phan vội vàng thanh minh cho Lâm Dao, "Không phải, không phải mẹ con đánh đâu."
Sau khi khám cho Tiểu Phan, bác sĩ biết đã hiểu lầm Lâm Dao, thái độ thay đổi nhiều.
"Về nhà chú ý nghỉ ngơi, may mà không tổn thương nội tạng, vết bầm trên bụng tôi sẽ cho thuốc mỡ, bôi ba lần một ngày, vài ngày là khỏi. Thêm nữa, trẻ bị suy dinh dưỡng, cố gắng ăn thêm cơm."
Bác sĩ muốn nói ăn đồ tốt hơn, nhưng biết thời buổi này ăn no đã khó, nhìn ba mẹ con, ai cũng gầy nhom, biết rằng họ sống kham khổ, đổi giọng bảo ăn thêm cơm.
"Dạ, cảm ơn bác sĩ."
Mua thuốc mỡ hết năm hào.
Ra khỏi viện, Lâm Dao dẫn hai đứa trẻ đến tiệm cơm quốc doanh, vừa kịp bữa ăn.
Bánh bao tám xu một cái, màn thầu năm xu một cái, gọi sáu cái bánh bao, hai bát hoành thánh.
Những cái bánh bao trắng tinh, bốc hơi nghi ngút, nhân thịt heo đầy đặn.
Hai bát hoành thánh nóng hổi.
Hoành thánh cũng không ít, Lâm Dao lấy hai bát nhỏ, ba người cùng ăn.
Mấy ngày nay Lâm Dao không ăn uống đàng hoàng, ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, nước miếng chực chảy ra, nhanh chóng gọi Điềm Điềm và Tiểu Phan, "Ăn đi, thổi cho nguội, cẩn thận nóng, hôm nay các con ăn thoải mái, no nê."
"A ô! Mẹ... mẹ thật... tốt!" Điềm Điềm nhai một miếng bánh bao to, bánh bao trắng mềm như tuyết.
Hoành thánh trơn tuột vào miệng, tan ngay. Ngon quá, Điềm Điềm nhìn quanh Lâm Dao và Tiểu Phan, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Một lớn một nhỏ cúi đầu ăn vội, Tiểu Phan liếʍ môi, tự nhủ, "Ăn thì ăn đi, dù sao kẹo trái cây cũng đã ăn rồi." Tiểu Phan vừa ăn bánh bao vừa lo lắng, nghĩ rằng với cách tiêu tiền như thế này thì tiền trong tay sẽ không trụ được lâu.