Tôi thở dài, không ngờ lai lịch của cô dâu quỷ lại đáng thương như vậy.
Nhưng nghĩ đến bóng dáng lần cuối cô ấy rời đi với Hàn Thanh Văn, Lý Uyển Thu cho dù đã hóa thành lệ quỷ vô tri vô thức nhưng vẫn nhớ tới Hàn Thanh Văn.
Trước khi ch.ế.t Hàn Thanh Văn còn mang theo đồng hồ quả quýt của Lý Uyển Thu, cho dù đã c.h,ế.t bao lâu, thành cô hồn dã quỷ rồi, vẫn không muốn rời đi, kiên trì chờ đợi để được gặp lại cô ấy.
Cuối cùng bọn họ nắm tay rời đi, chắc cũng có thể an giấc ngàn thu rồi.
Tôi vẫn tò mò vì sao lúc tôi làm NPC còn có thể nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
Dương Văn chỉ nói không biết, sau đó thừa dịp anh ấy không ở đây, Chung Hạo liền thần bí lén nói cho tôi biết:
“Dương Văn vừa thấy em đã sử dụng 『 trí mạng thế thân 』, có thể giúp em ngăn cản một lần tổn thương trí mạng, giữa hai người có sự kết nối , lúc này em mới có thể nghe thấy tiếng thông báo.”
Thấy Dương Văn còn giữ kín chuyện này, dáng vẻ như bảo vệ bí mật nên tôi cũng không muốn vạch trần anh ấy.
Cơ thể của tôi không có vấn đề gì khác, chỉ là đã hôn mê lâu rồi thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là xuất viện.
Vào ngày xuất viện, Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền tới bệnh viện thăm Miêu Giai Giai đang hôn mê, thuận tiện đến tiễn tôi.
Sắc mặt của Hồng Lỗi không ổn lắm, chắc vì chuyện của Miêu Giai Giai nên trong lòng anh cũng cực kỳ khó chịu.
Dương Văn hỏi kế tiếp bọn họ có tính toán gì không.
Hồng Lỗi nhìn tôi, trong giọng nói mang theo vài phần mong đợi:
“Trong trò chơi người chết đều sẽ biến thành NPC, tôi nghĩ có khả năng Giai Giai cũng ở trong thế giới kia, chúng tôi muốn thử xem, xem có thể đưa cô ấy về được không.”
Dương Văn gật đầu, an ủi cổ vũ bọn họ:
“Nhất định là có thể, sau này nếu các anh có yêu cầu gì thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng tôi hỗ trợ.”
Sau khi xuống xe, tôi nhìn căn hộ cao cấp trước mặt, không ngờ ba năm qua trong lúc tôi hôn mê, tên nhóc Dương Văn này lại có tiền như vậy.
Dương Văn đẩy tôi, mở cửa phòng trước mặt ra, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, nói với tôi những lời đã muộn:
“Tô Nhạc, chào mừng trở về nhà!”
Ngoại truyện về Dương Văn:
Tôi và Tô Nhạc lớn lên trong cô nhi viện, ngay cả việc chọn tên cũng rất tình cờ.
Dương Văn, Tô Nhạc.
Ngữ văn, âm nhạc.
Nhưng từ trước đến nay Tô Nhạc không hề để ý đến điều này, cô luôn cho rằng tên của chúng tôi nghe hay hơn nhiều so với mấy người còn lại.
Khi chúng tôi còn nhỏ thấy vui nhất là thời gian lén chạy ra khỏi cô nhi viện, ngồi xổm bên cạnh thùng rác ở cửa sau của cửa hàng bánh ngọt, chờ nhân viên bán bánh vứt bánh mì hết hạn đi.
Đến khi tôi tròn mười lăm tuổi, bố mẹ đẻ tìm thấy tôi rồi đưa tôi về nhà. Tôi không muốn đi theo, nhưng Tô Nhạc khuyên tôi, nói rằng như vậy về sau chúng tôi có thể ở trong một căn phòng lớn.
Vào ngày tôi rời đi, tôi không gặp được Tô Nhạc, sau đó tôi nghe nói rằng cô ấy đã lẻn ra khỏi cô nhi viện, và tôi không còn tin tức gì về cô ấy nữa.
Năm mười chín tuổi, tôi mắc bệnh nan y, bốmẹ ruột luôn viện đủ mọi lý do để ném tôi vào bệnh viện tự lo cho bản thân.
Lúc này Tô Nhạc mới xuất hiện, cô ấy không nhắc gì đến chuyện mấy năm qua mà chỉ dùng số tiền lương ít ỏi kiếm được từ công việc bán thời gian để trang trải chi phí nằm viện cho tôi.
Mãi cho đến có một ngày, Tô Nhạc rất phấn khởi nói cho tôi biết, cô ấy đã có cách để chữa khỏi bệnh cho tôi rồi.
Tôi chỉ nghĩ là cô ấy đang an ủi tôi thôi, nhưng thần kỳ chính là, bệnh của tôi thật sự tốt lên từng ngày.
Nhưng hành tung của Tô Nhạc lại có vẻ thần bí, có đôi khi còn mang theo vết thương, hỏi cô ấy cũng cũng không chịu nói.
Cho đến ngày hôm đó, đột nhiên cô ấy rơi vào hôn mê, ngay cả bệnh viện cũng nói không rõ là nguyên nhân gì.
Tôi cầu nguyện cho bệnh cô ấy có thể thuyên giảm, dù bất kể phải làm gì thì tôi cũng nguyện ý.
Chính là ở thời điểm này, tôi mới biết được rốt cuộc là Tô Nhạc đã làm gì, để bệnh của tôi có thể thuyên giảm.
Tâm nguyện biến thành trò chơi, nghe nói trò chơi này có thể thực hiện những khát vọng mong mỏi nhất trong lòng người.