Chuyện Kỳ Lạ Về Làng Âm Lĩnh

Chương 8

Dương Văn nhìn thấy phản ứng của tôi rồi cười nhẹ một cái, không nói gì nữa, chỉ gọi mấy người Hồng Lỗi cùng nhau đi tìm manh mối.

Tôi cũng không muốn giúp bọn họ, dù sao cũng do bọn họ vô duyên vô cớ đưa tôi tới cái nơi quỷ quái này.

Nơi chúng tôi đang đứng chắc là phòng bếp, tôi nhàm chán bèn đùa nghịch bát đĩa được xếp ở bên cạnh, phát hiện chiếc tủ có một cái bát không thể di chuyển được.

Việc này khơi dậy lòng hiếu thắng của tôi, bèn dùng hết sức lực toàn thân bẻ một cái phát ra tiếng kêu răng rắc, tủ đựng bát đĩa bị tôi bẻ xuống một khối.

Hồ Tiểu Tuyển ở bên cạnh nghe thấy âm thanh bèn quay đầu lại nhìn về phía tôi.

“Bà chủ có sức lực mạnh thật đấy!”

Tôi xua xua tay, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi.

Bàn tay tôi đang run rẩy, có tiếng lạch cạch vang lên, một thứ gì đó lăn xuống từ đáy bát.

Tôi cúi đầu nhặt lên, không khỏi ngạc nhiên, trong căn nhà bằng gạch mộc này, vậy mà tôi lại tìm được một khối vàng từ trong tủ đựng bát.

Hồ Tiểu Tuyền đến đây thăm dò, cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lại gọi Dương Văn và những người khác đến.

Dương Văn cầm thỏi vàng đánh giá một lúc, xác định là vàng thật.

Chung Hạo cũng đi tới, trong tay nắm chặt mấy chiếc gói giấy kẹo màu đỏ, còn chỉ chỉ đồ ăn phong phú ở trên bàn.

“Tôi vừa sờ cơm còn thừa ở trong nồi cơm, nó vẫn còn hơi ấm, có lẽ chủ nhà mới rời đi không lâu.”

Dương Văn gật đầu, giơ giấy gói kẹo màu đỏ trong tay lên, cũng nói suy đoán của mình ra:

“Chủ nhà này còn chưa ăn xong cơm, thậm chí cả vàng cũng không mang đi, rời đi cực kỳ vội vàng.”

“Tôi có một suy đoán to gan là, người nhà này nhận được kẹo mừng, buổi tối rời đi là để đi tham gia hôn lễ.”

Hồng Lỗi nhíu mày.

“Kể cả là đi tham gia lễ cưới thì cũng không thể ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn xong đã đi rồi chứ.”

Dương Văn gật đầu đồng ý.

“Nói đến chi tiết này đúng là khác thường, rất có khả năng là bọn họ bị bắt phải đi tham dự, như vậy, rốt cuộc là ai lại có năng lực lớn đến thế, có thể khiến người trong nhà này bị bắt đi tham gia hôn lễ đây?”

Hồng Lỗi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhất định là cái do bài ca dao cô dâu chú rể trong làn sương mù!”

Chung Hạo nói tiếp:

“Chỉ cần chúng ta tìm được chân tướng từ cô dâu chú rể, chắc là có thể thông qua thế giới này!”

“Ừm, để tôi ngắt lời một chút, có ai nhìn thấy chị Giai Giai đâu không?.”

Hồ Tiểu Tuyền thận trọng nói xen vào.

Nghe những lời anh ta vừa nói xong, đúng là một lúc lâu rồi tôi cũng không thấy cô gái tóc ngắn tên ngắn Miêu Giai Giai kia.

Hồng Lỗi và Miêu Giai Giai vẫn luôn là cộng sự sau khi vào trò chơi không lâu. Bây giờ cô nàng mất tích đương nhiên Hồng Lỗi là người lo lắng nhất.

Trên tay anh ta chợt lóe tia sáng màu xanh lam, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con chó con cỡ bằng bàn tay, ngửi ngửi xung quanh.

Đột nhiên, như thể đánh hơi thấy gì đó, nó nhanh chân chạy về phía cửa.

Một nắm kẹo được gói trong giấy đỏ vương vãi ở cửa, bên cạnh là chiếc túi màu đen đúng là Miêu Giai Giai vẫn luôn mang theo trên người.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sau lưng dâng lên, hận không thể nhổ hết kẹo mừng vừa mới ăn nhổ hết ra.

Dương Văn nhìn Hồng Lỗi nhặt túi nhỏ trên mặt đất lên, trầm tư một lúc rồi nói:

“Chung Hạo, anh và Hồng Lỗi đi xác định phương hướng Miêu Giai Giai mất tích, còn cô chủ nhà trọ đi với tôi nhìn thêm nhà của những người khác xem.”

Tôi không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Dương Văn vào nhà hàng xóm, Hồ Tiểu Tuyền do dự giây lát, nhưng vẫn ở lại với Hồng Lỗi.

Đi vào ngôi nhà gạch mộc* bên cạnh, điểm giống với ngôi nhà trước đó chính là, trên bàn ăn ở phòng bếp cũng cũng bày đồ ăn, bên cạnh rơi mấy viên kẹo mừng.

*Gạch mộc chính là loại gạch thông thường hình hộp chữ nhật đơn giản, không có họa tiết hoa văn trang trí mà ta thường thấy. Gạch được cố định với nhau bằng lớp vữa.

Dương Văn không để ý đến điều này, trực tiếp yêu cầu tôi tìm kiếm những món đồ quý giá nhất xem được giấu ở đâu.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới quét một vòng, rồi moi từ trong cái lỗ nhỏ cạnh bếp ra một chiếc túi, vừa mở ra đã thấy, thế mà lại là một khối vàng nhỏ khác.

Dương Văn thấy tôi tìm được thì đi tới vỗ vào bả vai tôi bả.

“Cô tìm đồ vẫn giỏi như vậy.”

Lại dừng một lát mới nói:

“Đừng sợ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”

Ta cẩn thận tránh tay anh ta, người tôi sợ nhất là anh đấy, làng Dương Lĩnh chính là nhà của tôi, anh còn muốn đưa tôi đến nơi nào nữa đây?

Nhìn qua hình như Dương Văn cảm thấy hơi mất mát, anh ta thở dài, cúi đầu nhìn kỹ khố vàng nhỏ trong tay kia.

“Vàng này hình như là tự nung chảy, chế tác rất thô ráp, vậy rốt cuộc là thứ gì nấu chảy nhỉ?”