Xuyên Về Hoa Lư Giải Oan Lê Ngoạ Triều

Chương 6

Lý Long Bồ bị khí thế người nọ áp đảo, không tự chủ lùi về phía sau, hành động đột ngột làm cho con thuyền chao đảo. Lê Long Đĩnh đứng không vững, bổ nhào về phía Lý Long Bồ. Lý Long Bồ nhờ nước từ trên người Lê Long Đĩnh thanh tỉnh được một chút, chớp chớp mắt vài cái thì nhận ra người trước mặt. Ôi, chấn động thiên địa, Lê Long Đĩnh vậy mà lại là gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Lê Long Đĩnh cảm nhận được hơi ấm từ người bên dưới truyền đến, nóng lạnh va vào nhau, làm cho nàng rùng mình, lần đầu thân cận một người đến vậy.

Không được, nhất định không được tỉnh, Lý Long Bồ ngay lập tức trưng ra bộ dạng say khướt, lại còn vòng tay ôm lấy eo vua Lê. Tỉnh chắc chắn bị hắn gϊếŧ, giả say còn có thể... Nhưng mà, hình như bên dưới của mình lại có phản ứng?

Lê Long Đĩnh thật sự không nghĩ tới người bên dưới đang giả đò. Hai mươi mốt tuổi, mặc dù cơ thể Lê Long Đĩnh đã trải qua giai đoạt phát triển mạnh mẽ nhất, nhưng lúc này phần vì tò mò, phần có lẽ vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi nóng lạnh, nàng nảy ra một ý nghĩ điên rồ. Dù sao người này cũng phải chết, không bằng chơi hắn một lần? Nghĩ như vậy lại làm cho Lê Long Đĩnh thả lỏng đầu óc, đôi tay lần mò cởI y phục người bên dưới.

Lần này đến lượt Lý Long Bồ hoảng sợ rồi, không dám phản kháng, sợ rằng làm cho nàng phật ý, đầu liền rời khỏi cổ.

Dưới ánh trăng lờ mờ, con thuyền nhỏ chòng chành nghiêng qua đảo lại trôi theo dòng nước. Một bên tôi tớ đi tìm, suốt đêm lùng sục khắp một khúc sông, nào biết vua Lê đã trôi đến đâu rồi.

Rạng sáng khi tỉnh dậy Lê Long Đĩnh tay sờ y phục phía mạn thuyền, khô rồi. Vừa sửa soạn, lại vừa nghĩ cách xử lý người đang nằm dưới mái che. Sau đêm rồi lại không nỡ gϊếŧ hắn, vua Lê dù không có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối nhưng cũng thừa biết người kia biểu hiện như vậy là tỉnh táo. Còn dám lừa cả hoàng đế, gan cũng to lắm. Càng đáng tội chết.

Còn không mau dậy chỉnh lại y phục.- Lê Long Đĩnh sau khi đã chỉnh tề, tiến tới đá mạnh vào mông người kia.

Ui da!- Lý Long Bồ kêu khẽ một tiếng,lồm cồm bò dậy mò mẫm y phục.

- Thần biết tội rồi, bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.- Lý Long Bồ sau khi trang phục chỉnh tề rồi, mới dập đầu trước Lê Long Đĩnh

Lê Long Đĩnh chấn kinh, người trước mặt vậy mà biết thân phận hắn, đáng lẽ phải gϊếŧ hắn ngay lúc sớm. Nghĩ đến đây Lê Long Đĩnh tay với lấy con dao, định bụng xuống tay ngay lập tức.

- Bệ hạ, đừng gϊếŧ ta, ta nhất định không để lộ thân phận của người, ta đảm bảo.- Lý Long Bồ lùi lại một đoạn, dè chừng nhìn Lê Long Bồ.

- Nói, thân phận.- Lê Long Đĩnh mắt thấy thái độ người kia tốt, cũng xuôi xuống một chút.

- Ta là con trai thứ hai nhà Tứ sương quân Phó chỉ huy sứ Lý Công Uẩn, tên Lý Long Bồ.

- À, ra là Lý Long Bồ.- Lê Long Đĩnh làm ra bộ dạng hiểu vấn đề, gật gù thu dao.

Sau khi thoả thuận xong, Lý Long Bồ an toàn trở về phủ, con tim treo lơ lửng cuối cùng được gỡ xuống, tóm lại chỉ cần kín miệng, thì vua Lê cũng không làm hại hắn. Nhưng mà, nghĩ lại thì, Lê Long Đĩnh thân thể rất được, đường cong hoàn mỹ, da thịt sờ nắn cũng thật là thích, còn có hôm qua vô cùng chủ động. Ôi ôi, thật hạnh phúc, một đêm làm tới mấy lần, cũng may cơ thể này ngoài thiên phú khoẻ mạnh lại được Lý Công Uẩn rèn luyện, Lê thị tẩm bổ, nên sức vóc hơn người thường, vừa đủ thoả mãn Lê Long Đĩnh.

Lê Long Đĩnh được bầy tôi đưa về hoàng cung, thần sắc vô cùng tốt.