Thời khắc giao mùa sắp đến, có nhà đã bắt đầu treo chữ đỏ, đồ trang trí đỏ trên những ô cửa trắng đầy tuyết.
Mấy đứa học sinh được nghỉ Tết bị cha mẹ đưa tới cắt tóc. Như cậu nhỏ kia, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế được độn thêm một lớp, cái chân nhỏ dài đung đưa qua lại, đôi mắt láu liên ngó nghiêng ngó dọc. Thằng quỷ nhỏ Đậu Nha chạy xuyên qua một đám người đông đúc, giật giật vạt áo Nghiêm Nghiễm, làm mặt quỷ “Anh Nghiễm, lần này mẹ em làm đầu có lâu không? …Hì hì, anh biết đấy, lâu rồi không đi ra ngoài, em muốn qua anh Ngụy một chút.”
“Đi đi, vừa uốn lại vừa nhuộm, có nhanh thì cũng phải tới xế chiều mẹ em mới xong được.”
Mới có hai, ba tháng gì đó mà thằng nhóc này lớn như thổi, cao lên trông thấy, nó mặc cả đống đồ bông trên người, lượn qua lượn lại y như hạt đậu xanh khổng lồ.
Hàng năm, cứ trước Tết là tiệm cắt tóc lại đông khách, khách cũ khách mới tới chật kín cả cửa. Dù là ai thì khi bước lên trên mấy bậc thang cũng phải trầm trồ “Chú Khoan à, sao đông thế nhỉ? Chú tính mở cửa tới chừng nào, giao thừa có làm không chú?”
Chú Khoan loay hoay tới chóng cả mặt, không có lấy một phút nghỉ ngơi “Chừng nào còn khách thì còn làm. Giờ này còn ít đấy, chờ ăn tối xong rồi thì còn đông hơn cơ. A Tam này, mau đưa anh Triệu đi gội đầu. A Tứ, ngẩn ra cái gì đó, mau đem máy sấy lại đây. A Lục, pha trà cho khách nhanh lên.”
Mấy cái ghế để cho khách ngồi chờ trong tiệm cũng hết sạch. Có một người khách quen ngồi say sưa nói chuyện năm trước “Năm ngoái cũng đông y như thế này này, sợ thật, tôi đi làm về, xếp hàng mãi, tới hơn tám giờ tối mới tới lượt.”
“Tám giờ? Thế là còn sớm đây, kêu ca cái gì nữa. Tôi là chín giờ hơn đây này. Đúng không, chú Khoan… chú có nhớ chú làm cho tôi không? Còn nếu chờ Nghiêm Nghiễm thì còn phải lâu hơn nữa… tôi chờ không nổi. Năm nay cũng may là xin phép được nghỉ sớm hơn mọi năm nên mới tới vào giờ này, xong người kia thôi là tới lượt tôi rồi phải không Nghiêm Nghiễm ?”
“Năm nay tao chuẩn bị sẵn rồi, mang theo mấy cái bánh ngọt. Nếu đói quá lấy ra gặm đỡ cũng được, như năm ngoái, chờ tới nửa đêm mới được ăn, đói tới muốn xỉu luôn.”
Mấy đứa thợ học việc chỉ được mang bao tay một bên, tay còn lại tiếp xúc với xà phòng nhiều nên rộp hết cả lên, thật tội nghiệp. Tiếng máy sấy ầm ầm át luôn cả tiếng ca nhạc. Một người khách đứng dậy thì ngay tức khắc có người khác lại ngồi vào. Nghiêm Nghiễm cúi người vớ đồ đạc trong ngăn kéo, không quên quay sang hai bên “A Tam, dao cạo lần trước tôi bảo cậu cất đâu rồi?”
“Hoàng Mao, tóc của cô Chu hấp lâu chưa, phải chú ý cẩn thận đấy.”
“A Lục, năm phút nữa thì thay cái lọ thuốc nhuộm đằng kia ra nhé.”
Một ngày như thế này có khi phải làm việc bằng một tuần những lúc bình thường. Giữa trưa, Jerry chuột, người tự nói rằng mình sẽ đi máy bay về quê chạy tới mang một hộp cơm cho A Lục, Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Tới lần thứ hai cậu có thời gian rảnh nhìn lại thì bầu trời bên ngoài đã đen kịt. Đèn đường vàng mờ cho không khí ẩm ướt của những ngày đông thêm ấm áp được một chút. Trong cửa tiệm, mấy người khách tất bật cả một ngày đang ngủ gà ngủ gật, phần còn lại thì vặn vẹo, uốn éo người cho qua cơn buồn ngủ, có người còn để nguyên cả mấy cái kẹp ép tóc về nhà ngủ rồi sáng mai mới tới gỡ ra sau.
Sắp Tết, nhiều người muốn thay đổi kiểu tóc đón mừng một năm mới, năm mới thì cái gì cũng phải mới, đó là quan điểm của phần đông người dân. Cũng có rất nhiều người khác còn muốn nhuộm lên tóc mình mấy màu tươi sáng như đỏ, cam, vàng… để mong có một năm mới được nhiều tài lộc…
Khách từ từ vãn bớt, chú Khoan đứng xem sổ sách một hồi thì ngoáp một cái thật lớn, hôm nay, ông nhận được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người, công việc lại thuận lợi khiến mặt ông hồng hào hơn ngày thường.
Nghiêm Nghiễm để cho mấy người học việc đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai có thể còn đông khách hơn hôm nay. Nghe thế, A Lục trợn tròn miệng “Vậy ạ? Không thể nào!”
“Về lo mà nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Nghiễm vỗ vỗ bờ vai cậu nhỏ, cười đe dọa “Hôm nay thế này đã ăn thua gì, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, ngày mai đảm bảo sẽ còn đông hơn rất nhiều. Nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái, tay anh muốn rụng cả ra, còn A Tam thì nhìn thấy xà phòng là mắc ói. Được rồi, về trước đi, để anh dọn dẹp cho.”
Quay đầu lại, Nghiêm Nghiễm nói với chú Khoan “Cậu, cậu về trước đi, mợ đang chờ ở nhà đấy.”
Chú Khoan ân cần dặm dò “Nghiêm Nghiễm, cháu cũng đừng ở lại muộn quá. Mấy thứ đồ kia dọn sơ sơ là được rồi, đằng nào thì ngày mai cũng làm mà, về sớm không mai lại mệt.”
Nghiêm Nghiễm gật đầu “Dạ, cháu biết rồi.”
Nghiêm Nghiễm không muốn về nhà, tối nay chính là tối Ngụy Trì đi gặp mặt cô gái kia, có lẽ hắn đang ngồi chuyện phiếm với cô gái được miêu tả là xinh xắn, giỏi giang đó. Có lẽ hai bên gia đình cũng vội lắm rồi nên mới cho hai người gặp mặt vào những ngày giáp Tết thế này. Mà năm nay rất đặc biệt, ngày lễ tình nhân trùng đúng vào ngày mùng một Tết Nguyên đán. Bởi thế, những ngày này người ta vừa háo hức chờ năm mới, vừa trông mong tới dịp để bày tỏ tình cảm của mình, còn gì thuận lợi hơn cho sự phát triển của một mối quan hệ mới nào? Nghiêm Nghiễm tính nhẩm, tìm hiểu nửa năm, chuẩn bị đám cưới nửa năm, đến cái Tết sang năm là có thể uống rượu mừng được rồi… mà nếu như Ngụy Trì nhanh nhẹn một chút thì cuối năm đã có thể ôm được một đứa con trắng trẻo, mập mạp… Nãy giờ đều chỉ là những phỏng đoán nhàm chán của Nghiêm Nghiễm còn Ngụy Trì thì đã thề đi thề lại rằng sẽ chỉ đi xem mặt một lần này thôi, đúng duy nhất một lần này. Nhưng dù vậy, Nghiêm Nghiễm vẫn không muốn quay về đối diện với căn phòng trống rỗng đó, dễ dàng khiến cho cậu suy nghĩ lung tung lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Rốt cuộc thì người khách cuối cùng cũng đẩy cửa bước đi, mấy người thợ còn lại cũng mệt mỏi lê bước về nhà, chỉ còn lại một mình Nghiêm Nghiễm đứng dưới ánh đèn sáng chưng trong tiệm, cậu đang xếp gọn lại đống kéo, lược, dụng cụ linh tinh.
Cái chuông gió bà chủ treo ngoài cửa lại kêu. Trễ thế này rồi mà vẫn còn có khách tới sao
“Đóng cửa rồi, mời quý khách ngày mai lại tới.” Không ngửng đầu lên, Nghiêm Nghiễm đưa ra lời từ chối tế nhị.
“Em muốn…uốn tóc lên.”
Nghiêm Nghiễm thẳng người dậy, trước cửa chính là Tiếu Tiếu. Vẻ mặt của cô hững hờ phảng phất như một cô búp bê, mặc chiếc áo lông màu vàng mà mẹ thích, tóc vừa đen vừa dài đủ chấm tới ngang vai. Mắt Tiếu Tiếu vẫn còn hồng, ngay cả mấy giọt nước mắt vẫn chưa được lau đi hết.
“Em vừa mới đi xem mặt về.” Cô nàng ngồi trước gương, mặt không đổi sắc “Vẫn là cái người lần trước đấy, bọn họ bắt em phải đi, anh ta và em không hợp, ngồi nửa ngày cũng không tìm được chuyện gì để nói. Chỉ đơn giản nhà anh ta có hai lầu, học vị cũng được, em thì đã tới tuổi phải lấy chồng… cha mẹ hai bên đều chỉ biết có thế và cũng chỉ cần có vậy…”
Nghiêm Nghiễm đau lòng nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già trước tuổi của Tiếu Tiếu.
“Em nói là em không thích anh ta, chúng em không hề có cảm tình với nhau một tẹo nào, em chán cái khuôn mặt của anh ta, nhìn thấy tin nhắn của anh ta là em chỉ muốn ném điện thoại đi. Cha mẹ em lại bảo em đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi nên viễn vông, trên đời này không hề có tình yêu chân chính. Chuyện kết hôn không liên quan gì tới yêu đương cả. Nếu như hai năm nữa mà em chưa cưới thì nhất định mấy nhà hàng xóm kế bên sẽ bàn ra tán vào, rồi thì không ngốc đầu lên được trước họ hàng thân thích vì ai cũng biết con gái họ ế chồng. Cho nên, nhất định em phải làm đám cưới, càng nhanh càng tốt, chỉ cần là đàn ông thì đủ rồi. Em thì chỉ sợ cưới chưa được bao lâu lại đưa nhau ra tòa. Buồn cười thật…”
Nghiêm Nghiễm đứng phía sau, chia tóc của cô làm hai “Bởi thế nên em mới quyết tâm đổi kiểu tóc đúng không? Anh sẽ uốn cho em một ít dưới chân tóc sau khi cắt ngắn đi một chút, còn trên này vẫn để thẳng như cũ, trông vậy mặt em sẽ nhỏ hơn. Da em trắng, nếu nhuộm tóc sẽ rất đẹp, em có muốn nhuộm thử màu nâu hạt dẻ không?”
“Dạ” Khóe miệng cô nàng cong lên nhưng nước mắt vẫn tuôn trào không ngớt.
Nghiêm Nghiễm lấy một miếng khăn giấy đưa cho Tiếu Tiếu “Đừng khóc nữa, năm mới sắp đến rồi, em nên vui lên mới phải!”
Tiếu Tiếu gật đầu “Em thích được như anh, sống tự lập ở bên ngoài, không ai thúc giục anh phải kết hôn cả.”
Nghiêm Nghiễm cười khổ lắc đầu, làm sao mà không có? Trên cõi đời này, quan niệm thế tục chỗ nào mà chả giống nhau. Không có cha mẹ thì vẫn có cậu là chú Khoan đấy thôi, mà chú Khoan nếu không nói thì cũng có tới một tiểu đội các cô, các dì nhiệt tình hay ngồi chuyện phiếm trong tiệm đấy thôi. Dù không phải thân thích gì, nhưng mấy cô, mấy bà ngồi đan len phơi nắng trước chung cư cứ mỗi lần thấy cậu đi qua đều phải thể hiện sự quan tâm của mình qua vài câu hỏi “Nghiêm Nghiễm à, có bạn gái chưa? Yêu đi là vừa…”
Ánh mắt đầy thiện ý như vậy ai nỡ đuôi co với họ. Cứ nhìn Ngụy Trì thì biết, một người không sợ trời không sợ đất, chả kiêng kỵ thứ gì như hắn chẳng phải cũng bị bắt đi xem mắt rồi đấy sao. Sức mạnh của cái gọi là quan niệm thế tục đó lớn vô cùng.
Nói gì đi nữa, mình sống trong một cộng đồng chứ không phải là một mình trên hoang đảo. Nam nữ mà ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật chắc chắn còn được người ta ngợi khen, chúc phúc. Còn cậu và Ngụy Trì, chỉ sợ có lén nắm tay nhau trong bóng tối cũng bị người ta khinh khi, sỉ vả. Chính đạo, tà giáo không phải do thẩm phán hay luật pháp phán quyết mà suy cho cùng cũng chỉ là quan điểm của người đời. Hôn nhân, gia đình, hạnh phúc có liên quan tới tình yêu hay không… người ta cũng chỉ dựa vào cái gọi là thế tục để quyết định.
Nếu không tuân theo nó, chắc chắn sẽ bị quy cho là đại nghịch bất đạo, làm trái với luân thường đạo lý.
Gội đầu, sấy khô, bôi thuốc nhuộm, Tiếu Tiếu thao thao bất tuyệt nói về những suy nghĩ chôn sâu nơi đáy lòng của cô, khác hẳn với hình ảnh ít nói, khó gần của những lần trước. Xung quanh cô có rất nhiều áp lực, đối tượng không phù hợp, cha mẹ chỉ biết lấy hôn nhân ra mà bắt ép…
“Chỉ cần là nam, tốt nghiệp đại học, có nhà cửa có việc làm là đủ rồi, cha mẹ em sẽ vui vẻ mà tống khứ em ra khỏi nhà, thậm chí cũng chẳng cần biết anh ta có bệnh nan y hay đã ly dị hay không? Ai, cho dù là đi mua bó rau ngoài chợ người ta cũng cần chọn lựa chứ đừng nói gì tới…”
Cuối cùng, cô nàng ngồi ở trước gương, lệ rơi đầy mặt: “Em làm liều, nói với cha mẹ rằng nếu còn ép nữa em sẽ chết cho họ coi. Ba em khóc, nói rằng em không thể lấy chồng được là lỗi của ông ấy, còn mẹ thì mắng em bất hiếu. Em không biết phải làm như thế nào nữa, chẳng lẽ phải chấp nhận lấy một người mà mình không yêu thì mới là hiếu thuận.”
Trời bên ngoài tối đen, những cửa hàng trong dẫy này đều lần lượt đóng cửa, chỉ có tiệm cắt tóc của Nghiêm Nghiễm vẫn sáng ánh đèn. Nghiêm Nghiễm vẫn chú tâm uốn từng lọn tóc cho Tiếu Tiếu, còn cô thì vẫn thút thít khóc, tờ khăn giấy trắng tinh đã lấm lem phấn son trang điểm.
“Em có thích ai không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao?” Nghiêm Nghiễm không giải thích được. Thông thường, như ở trong phim truyền hình nếu kịch liệt phản đối cha mẹ ép buộc hôn sự thì thường là do đã có người thương bên ngoài.
Tiếu Tiếu cầm ly nước, hai tay run run “Bởi vì đây là hạnh phúc cả đời của em.”
Câu trả lời của cô đầy quyết đoán , rành mạch.
Nghiêm Nghiễm dừng tay.
Lần đầu tiên trong con mắt của cô gái vẫn bị đối xử như một thiếu nữ mới lớn xuất hiện sự long lanh kiên định tới khó tin “Từ nhỏ em đã nghe theo lời cha mẹ, họ nói gì là em nghe đấy. Bọn họ thích em mặc đồ nào thì em sẽ mặc bộ đó. Bởi vì cho dù em có không đồng ý đi chăng nữa thì cha mẹ cũng sẽ tìm cách bắt ép em cho bằng được, thay vì cứng đầu chống đối, thôi thì cứ nghe theo lời họ cho yên ổn. Cha mẹ vui vẻ em cũng có thể bình yên sống qua ngày. Nhưng lần này, nhất định em không chấp nhận như thế nữa, vì đây là hạnh phúc cả đời người của em. Em phải tự mình nắm trong tay, phải tự định đoạt lấy nó.”
Tiếu cắn môi, cố tình nhấn mạnh câu nói cuối. Từ bé cô đã quen với việc để cha mẹ sắp đặt cho mình quần áo, tóc tai, giày dép thậm chí cả sở thích, bạn bè,… “Anh ngạc nhiên lắm có phải không?”
Có chút lúng túng, Nghiêm Nghiễm chậm rãi gật đầu.
Khi chấp nhận cho Ngụy Trì đi coi mắt, Nghiêm Nghiễm đã đổi lập trường, tự hỏi mình nếu như chú Khoan kiên quyết ép mình đi tìm hiểu một cô gái đồng hương thì liệu cậu có đồng ý hay không? Cậu biết rằng câu trả lời khó có thể nói là không hay có một cách dứt khoát. Nghiêm Nghiễm cũng quan tâm tới cảm nhận của chú Khoan, cũng có ràng buộc với rất nhiều người khác, đó là còn chưa kể tới mẹ cậu vẫn còn ở quê chờ mong ngày được nhìn thấy mặt cô con dâu do cậu dẫn về. Chúng ta thường mỏi mòn tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân nhưng thực ra trong rất nhiều trường hợp, hạnh phúc lại chính là yếu tố cuối cùng mà ta xét tới.
Nụ cười hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt nước mắt của Tiếu Tiếu “Mấy đứa bạn của em nghe xong cũng rất kinh ngạc.” Ai cũng cho rằng cô nàng sẽ nghe lời, phục tùng theo ý muốn của cha mẹ cả đời.
“Hạnh phúc của em, nếu như muốn kết hôn, nhất định em sẽ phải lấy người mình thích. Đây là chuyện trọng đại của đời em, không phải là một nghĩa vụ làm cho có lệ, cũng không cần phải báo cáo hay hỏi xin ý kiến ai hết. Thích ai, yêu ai, lấy ai, bản thân mình hoàn toàn có quyền định đoạt, chỉ nên xem lời nói của người khác như là một kênh tham khảo mà thôi. Cho dù ngày mai em chết đi, hôm nay em mới tìm được người mà mình yêu thương, hoặc cho dù em có phải sống cô quạnh suốt cả quãng đời còn lại đi chăng nữa thì em cũng mãn nguyện, vì đó là sự lựa chọn của em. Em không hối hận.” Trước khi đi, Tiếu Tiếu đã nói như vậy.
Tóc đen dài suôn mượt đã được thay đổi thành tóc ngang vai uốn lọn thân dưới, xem ra cô nàng càng lúc càng trưởng thành.
Từ lúc đến cho tới lúc đi, Nghiêm Nghiễm đều nhìn thấy nụ cười của Tiếu Tiếu thật khác lạ, Nghiêm Nghiễm trầm mặc trong phòng, gió đêm thổi những sợi tóc mới cắt bay loạn xạ. Sợi tóc quay mòng mòng rồi lại rơi xuống đất. Nghiêm Nghiễm nhớ lại những lời nói lúc nãy, hy vọng nhờ nó mà tinh thần cậu có thể phấn chấn trở lại.
Chuông gió leng keng một lần nữa, có người đẩy cửa vào. Áo khoác ngoài màu xám tro, khăn quàng cổ thật dài, hai cái chấm nhỏ xíu trên mặt như hai con mắt.
“Biết ngay là em vẫn còn ở đây mà, sao còn chưa về, khách khứa đi hết rồi mà. Ai nha, còn quét cái gì? Có mấy viên gạch này mà em cũng không quét sạch được nữa… Nhìn này, trên quần áo em có tóc kìa, đây nữa, trên cổ cũng có luôn… Em thử nhìn lại mình trong gương coi, mau về nhà với anh đi, sợ rằng sáng mai em lại không dậy nổi nữa đó. Lại đây nào!”
Ngụy Trì cười, vươn tay về phía Nghiêm Nghiễm. Nghiêm Nghiễm cúi đầu, lòng dạ ngổn ngang “Xem mặt thế nào?”
“Mỹ nữ! Đẹp như hoa hậu luôn, đúng giờ không sai một phút!”
Tiếng cười khoa trương làm cho Nghiêm Nghiễm cũng phải ngẩng đầu lên thắc mắc “Ý anh là sao?”
Một giây sau, Ngụy Trì ôm lấy Nghiêm Nghiễm. Dưới ánh đèn sáng loáng, Nghiêm Nghiễm ôm đầu cậu đặt lên vai mình “Nghiêm Nghiễm à, sao em không biết đùa thế nhỉ?”
Nghiêm Nghiễm cảm hai mắt rất mỏi, gục đầu vào người hắn rồi cậu mới thấy toàn thân mình đau ê ẩm.
Nghiêm Nghiễm cắn răng không lên tiếng. Ngụy Trì ôm lưng cậu, giọng nói của hắn có vẻ vui mừng “Nếu như bình thường, nhất định em đã cầm kéo tới đâm cho anh vài nhát rồi. Nếu không thì cũng nắm cổ áo, tay cầm kéo, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.”
Ngụy Trì tạo dáng giống y như thật làm cho Nghiêm Nghiễm phải bật cười “Ngụy trễ, đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, đừng trách kéo trong tay tôi không có mắt.”
Nghiêm Nghiễm hung hăng nhéo một cái thật đau vào eo ngụy trì. Hắn la to một tiếng “Ối…” nhưng vẫn không buông tay, vẫn ôm Nghiêm Nghiễm thật chặt “Hôm nay anh không đi mà.”
“Thử nghĩ tới cảm nhận của em, anh không làm như thế được.” Nghiêm Nghiễm nói, có vẻ như hắn đang rất vui, giọng nói bay bổng hơn thường ngày “Dù sao thì cũng chỉ bị mợ mắng mấy lời, bà nói mấy câu là xong, anh bị ăn mắng quen rồi nên chẳng sao hết.” Bạn đang
Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu thật sự đơn giản như vậy thì ban đầu cũng có thể từ chối người ta được mà. Nghiêm Nghiễm biết hắn mò tới đây chắc không phải chỉ để nói những lời này “Thật không?”
“Thật.”
Lần này thì Ngụy Trì hắn nói thật.
“Ngụy trễ.” Nghiêm Nghiễm đột ngột mở miệng.
“Ừ?”
“Dưới bàn máy vi tính trong nhà có một cuốn sổ tiết kiệm, mật mã là ngày sinh của anh.”
Đây là số tiền mà Nghiêm Nghiễm để dành suốt mấy năm qua.
“…”
“Thằng mập đã nói cho em biết rồi, anh có một lô hàng đang bị tạm giữ ở kho hải quan. Em biết vụ này tốn không ít tiền đâu?” Muốn lấy hàng ra phải đóng tiền, chậm giao hàng cho khách cũng phải đóng phạt chứ không phải chuyện đùa.
“Ờ, không sao…”
“Anh hỏi mượn nó bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm.”
“Không nhiều lắm là bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm mà. Chỉ khoảng…”
“Mấy ngày hôm trước vì chuyện này nên anh mới bận như thế?”
Qua thật lâu, Ngụy Trì xấu hổ gật đầu: “Ừ…”
“Tại sao không nói cho em biết?”
Ngón tay nhéo ở ngang hông mạnh thêm chút nữa, Ngụy Trì la oai oái “Hí… Em nhẹ chút, ôi, ôi ơ… Thật ra là …anh nói… anh nghĩ rằng…”
Nghiêm Nghiễm không nghe được câu nói kế tiếp.
Cậu ngẩng đầu, lông mày nhếch lên “Nghĩ gì?”
“Ôi, nhẹ thôi. Anh nói, anh nói mà. Anh nghĩ là… muốn làm ăn lớn một chút, kiếm nhiều tiền.”
Nghiêm Nghiễm buông tay.
Ngụy Trì lấy tay chỉnh lại quần áo : “Anh muốn kiếm nhiều tiền…”
“Để làm gì…”
“Nuôi em.”
Bảo vệ em, muốn đem em ấp vào trong l*иg ngực anh, quan tâm tới em, muốn cho em tất cả những gì mà em thích; anh yêu em, anh hy vọng có thể số bên em mãi mãi.
Ngụy Trì không nói gì thêm, Nghiêm Nghiễm hôn lên môi hắn.
Màn đêm buông xuống thành thị, ánh đèn sặc sỡ nghê hồng lập lòe từ đầu đường tới cuối xóm. Sao trời trên cao không sánh nổi với những hào quang của điện đèn bên dưới. Ở mặt tiền của một cửa hiệu nho nhỏ, trong căn phòng sáng trưng đó…một người ngửa đầu, không kịp phản ứng, đầu lưỡi quấn đầu lưỡi, môi liếʍ môi, trong tiệm có bao nhiêu cái gương là có bấy nhiêu hình ảnh của hai người đàn ông đang hôn nhau.
“Ngụy trễ.”
“Ừ?”
Đầu ngón tay luồn từ phía ngực mập mờ xuống dưới khóa quần. Ven đường vẫn có vài người le que đi qua, nếu nhìn vào thì có thể thấy ngay khung cảnh này.
Hai người họ định đánh dã chiến? Trông có vẻ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó.
Ngụy Trì ngoan ngoãn dựa vào góc bàn trang điểm, lòng tràn đầy mong đợi, hắn phối hợp, đưa tay xoa xoa mặt Nghiêm Nghiễm “Có cần phải làm ở chỗ này không em? Tư thế này, anh sẽ vào rất sâu đó…”
“Em biết.” Nghiêm Nghiễm cười, mặt mày lóe lên, sắc môi đỏ thắm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của Ngụy Trì “Nhưng mà em còn muốn nói cho anh nghe một chuyện khác quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?” Đầu ngón tay dừng lại ở chiếc khóa quần, Nghiêm Nghiễm cố tình vẽ một vòng xung quanh cục u giữa hai chân Ngụy Trì, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hơi thở nhỏ nhẹ của Nghiêm Nghiễm bên tai “Lần sau nếu anh còn dám gạt em chuyện gì nữa thì…em sẽ không thèm nhéo vào eo anh nữa đâu. Đặc biệt là chuyện gặp mặt, xem mắt… nếu dám tái phạm, cho dù anh có chạy đằng trời thì em cũng sẽ cắt ngay cái chân thứ ba này…”
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, ông chủ Ngụy cảm thấy mình rất đau mà lại hạnh phúc, mà đau cũng chính là một loại hạnh phúc.
Cái gì là đúng, cái gì là sai, Nghiêm Nghiễm không biết. Cái gì là con đường nên đi hay lối rẽ sai trái cậu cũng không biết và không cần phải biết. Nghiêm Nghiễm chỉ biết đây là một người có thể chung sống với cậu suốt đời, là hạnh phúc của cậu. Chỉ như vậy thôi là đủ rồi.
Hoàn