Quan Hệ Bất Chính

Chương 17

Một năm thật dài đã đi tới những ngày cuối cùng.

Gần cuối tháng mười một, cây ngô đồng cạnh nhà rụng hết lá, công nhân của công ty cây xanh đô thị mang theo mấy cái thang cao vυ't đi chỉnh sửa, tỉa tót lại mấy cành khô thưa thớt còn sót lại. Lúc này, có thể dễ dàng nghe được tiếng xào xạc của lá khô rơi đầy đường. Đi ra ngoài, cũng dễ dàng bắt gặp những bộ quần áo dầy cộm, những chiếc khăn quàng cổ nhiều màu… Đông đã về.

Dạo này, chương trình dự báo thời tiết không biết vì sao mà hay dự đoán ngược lại thực tế. Hôm nói là ngày mai nhiệt độ sẽ giảm thì sáng hôm sau, mới hơn sáu giờ mà nắng đã le lói. Bảo là buổi trưa sẽ có nắng, nhiệt độ tăng dần, thế mà, trưa, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào vù vù.

Trời lạnh nên quần áo cũng dầy hơn thường ngày. Không có việc gì làm, mấy người đứng trước cửa ngắm người đi đường bên dưới. Những người già mặc áo đơn áo kép trông cứ như phải nặng thêm hơn chục ký, đi lại có vẻ khó khăn. Còn mấy cô gái mới lớn tuổi teen vẫn vui vẻ mặc váy ngắn, nhưng cũng phải đi tất thật dài để tránh đi cái lạnh.

A Lục đang nói chuyện điện thoại với người nhà “Tuyết rơi hả? Có dầy không?… À, thế hả? Tốt quá, anh cũng muốn về nhà xem.”

Nghiêm Nghiễm ngửa đầu, mấy người dân ở chung cư này đang phơi chăn đệm chuẩn bị đón gió về, màu sắc, hoa hòe rực rỡ cả bầu trời u xám. Nhìn từ xa, có lẽ rất giống một bức tranh trừu tượng.

Chú Khoan đã may đồng phục cho tất cả mọi người trong tiệm theo trào lưu của mấy tiệm cắt tóc ở khu này, áo sơ mi trắng ở bên trong, áo khoác gi-lê chấm đuôi tôm màu đen ở bên ngoài. Hai màu trắng đen tương phản phối hợp với nhau khá chuẩn, mọi người hào hứng ngắm nhìn mình trước gương, không khí trong phòng rất rộn rã. A Tam định mặc bộ này với một cái quần màu đỏ cho nổi. Ngụy Trì cho hắn một lời khuyên “Đúng rồi, thế thì phải sắm thêm một cái mũ nữa mới đủ bộ, đảm bảo ai cũng phải khen chú mày đẹp trai. Nào… để anh xem nào, có lẽ nên mua mũ vàng. Không, đen đi… nhưng mà áo ngoài cũng đen rồi, không được, không được…”

Ông chủ Ngụy của tiệm internet bỗng dưng hưng phấn như một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng lừng lẫy thế giới, hắn đi quanh một vòng ngắm mọi người rồi chỉ chỉ chỏ chỏ “Lục. A Lục! Đẹp rất đẹp… Lại còn rất đặc biệt…có sáng tạo…”

Đang xem báo, chú Khoan ho “Phốc ——” một tiếng phun ra ngụm trà mới uống. A Tam sị mặt sửa sang lại mấy cái khuy áo “Xí, biết ngay là anh chẳng nói được lời dễ nghe. Có anh mới phải đội nón xanh thì có!”

Ngoài trời có một trận gió to quét qua, mọi người quay lại, Nghiêm Nghiễm đang bưng một đống khăn lông vào quăng cho A Tam “A Tam, đem khăn đi xếp vào tủ này!”

Ngụy Trì núp sau lưng Nghiêm Nghiễm, cười rất gian xảo. Đúng là cáo mượn oai hùm!

Nghiêm Nghiễm đem chuyện cũ ra nhắc lại “Nón xanh rất đẹp, bắt mắt, khác biệt và đặc biệt?”

Ngụy Trì, cười cho tới khi sái cả quai hàm “Đùa, đùa ấy mà. Em đừng có tưởng thật.” Hắn còn ân cần nhắc lại vài lần “Thật đấy, anh chỉ đùa với A Tam một chút cho vui.”

Nghiêm Nghiễm cười híp mắt: “Ừ, biết rồi.” Nụ cười khiến Ngụy Trì rợn cả tóc gáy.

Sống lưng lươn lẹo như xương rắn của Ngụy Trì cũng có lúc cảm thấy rất lạnh như lúc này.

Chú Khoan vừa mới tranh thủ về quê nhà ngoại để đón cô nhà lên. Lúc quay lại, người đàn ông mở miệng ra là “Nam tử hán đại trượng phu…” phải thế này, hay không được thế khác khệ nệ tay xách nách mang một đống bao lớn, túi nhỏ.

Bà chủ tiệm cắt tóc đứng trước cửa tiệm, vịn tay vào Ngụy Trì như Từ Hy thái hậu. Cô đang chỉ lên tấm bảng hiệu của cửa hàng nhà mình, nó khác hẳn so với những nhà khác. Của người ta là hình ảnh minh tinh mô đen hiện đại, còn trên tấm bảng trước mặt hai người chính là tấm ảnh cưới của cô với chú Khoan. Bà chủ khi đó còn trẻ, mặc áo sườn xám, yểu điệu ngồi trước gương soi, chú Khoan mặc áo dài kiểu cổ màu đen đứng phía sau khẽ nâng mái tóc của cô. Hai vợ chồng tâm ý tương thông, mặn nồng nghĩa cầm sắt.

Cô Khoan bước vào nhà trong, cái bụng to ưỡn ra phía ngoài, mấy chàng thanh niên phía trong vội vàng đưa tay ra đỡ. Nghiêm Nghiễm đưa cho cô ngắm bộ đồng phục mới may rồi mọi người cùng chụp chung một kiểu ảnh.

“Đẹp trai, đứa nào cũng đẹp trai cả.” Cô Khoan cười, mặt mũi hồng hào. Chú Khoan vội vàng chạy lại đỡ hông người vợ yêu dấu, dẫn cô vào ngồi bên trong “Sao lại đứng ở đây? Mau vào phòng, cẩn thận gió lớn.”

Mấy khách hàng nữ trong tiệm có người khó hiểu, có người tò mò nhưng ai cũng nói với cô vài lời “Ai nha, bà chủ à, bụng lớn như vậy nha! Chạy tới chạy lui xa xôi như thế có mệt lắm không?”

“Sao mà mới đi có mấy ngày đã quay về rồi?”

Cô Khoan vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra “Ở đây gần chồng, gần cháu, khoa học kĩ thuật lại tiến bộ nên tôi tính sinh ở đây cho yên tâm.”

Mọi người gật đầu lia lịa. Cả căn phòng lại rôm rả chuyện trò đủ mọi đề tài như thường lệ.

Ngụy Trì lén đập bả vai Nghiêm Nghiễm “Em nhìn sang nhà đối diện đi.”

Nghiêm Nghiễm nghe tiếng nhìn lại, ở trước cái quán nhỏ, bóng dáng Kim Lỵ chợt lóe lên rồi biến mất.

“Cuối cùng thiên hạ cũng có ngày thái bình.” Ngụy Trì thở dài, thuận thế ôm Nghiêm Nghiễm từ phía sau lưng, kéo cậu hẳn vào trong l*иg ngực mình.

Ánh mắt Nghiêm Nghiễm dò xét hắn “Anh không có việc gì để làm hả? Sao cứ thấy ở đâu ồn ào là lại có mặt anh?”

“Đúng vậy a, anh đang rảnh.” Ngụy Trì vùi mặt vào cổ Nghiêm Nghiễm, khóe miệng nhếch lên “Có người vì chuyện này mà uống rượu say ở trong tiệm của anh, còn bạo dạn hôn anh, anh không quan tâm tới nó thì quan tâm tới cái gì?”

Nói hưu nói vượn.

“Biến, tôi…” Nghiêm Nghiễm kích động muốn cãi lại.

Ngụy Trì uốn cong lông mày, hơi nghiêng đầu về phía trước, hôn ngay lên khóe miệng của Nghiêm Nghiễm “Vậy thì có thể coi như anh cường hôn em vậy. Con người của anh luôn rộng lượng, không so đo với em làm gì.”

“Anh…” Nghiêm Nghiễm đã quá quen thuộc với ánh mắt như diều hâu cú vọ của hắn nhưng vẫn không thể thích ứng được, bèn lảng tránh.

“Nghiêm Nghiễm …” Nắm cả bờ vai của cậu, Ngụy Trì dễ dàng đẩy Nghiêm Nghiễm tới một góc tường, hắn liếʍ qua bờ môi hé mở của cậu, giọng nói nhẹ nhàng, dường như là tiếng cười khẽ “Em la lên đi, la thật lớn vào cho tất cả mọi người đều lại đây nhìn.

Nghiêm Nghiễm tím mặt, lấy cùi chỏ thụi thẳng cho hắn một phát “Đi chết đi!” Miệng mở, Ngụy Trì chớp thời cơ, ngậm ngay lưỡi của cậu.

Tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Ngụy Trì, mặt Nghiêm Nghiễm đỏ tới tận mang tai.

L*иg ngực dính sát vào nhau, Nghiêm Nghiễm bắt đầu giãy dụa, Ngụy Trì nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai cậu “Thấp người xuống một chút! Ngoan, để cho anh hôn thêm tí nữa!”

Nghiêm Nghiễm phẫn hận “Nhất định sẽ có ngày tôi cắn rụng lưỡi anh.”

Ngụy Trì rất bình tĩnh “Em không nỡ đâu!”

Nghiêm Nghiễm cắn chặt hàm răng, Ngụy Trì mỉm cười. Hôn tiếp một lượt, rồi lại một lượt, mãi mà vẫn chưa hết “một tí” mà hắn nói.

Thằng mập đã nói không nên bảo anh Ngụy vô sỉ vì hai chữ vô sỉ không thể nào diễn đạt hết được độ dày của da mặt anh ta.

…………………

Hai nhà cạnh nhau lại đóng cửa cùng một lúc. Khi Nghiêm Nghiễm kéo hết cái cửa cuốn xuống thì Ngụy Trì cũng khóa xong cái cửa.

Thân hình gầy gò của người thợ cắt tóc bước xuống mấy bậc thang. Sau lưng, có một luồng gió thổi ào ào tới, tên gian thương mặt dày như da trâu bên cạnh hí hửng quàng vai bá cổ Nghiêm Nghiễm, rồi tự quyết định “Đi ăn khuya rồi tới nhà anh chơi game.”

Gió rét thổi vù qua, lá khô quay tròn vài vòng rồi rụng xuống. Dưới màn đêm, tình nhân trẻ tuổi chia nhau cùng cắn một xiên thịt dê nướng. Đôi vợ chồng trung niên xách túi to túi nhỏ đi ra từ trong siêu thị. Hai người bạn già dìu nhau bước từng bước quay về nhà. Chiếc cửa sổ ở tầng trệt vang lên tiếng tivi ồn ào; tiếng đàn du dương trầm bổng của đàn vi-ô-lông trong gió đêm. Sân thượng lầu ba có tiếng trẻ con học tiếng Anh, đi thêm mấy bước, ngân nga nhưng thánh thót, không biết đứa trẻ nhà ai đang chơi đàn cổ.

Ngụy Trì vuốt lỗ mũi nói: “Trước kia, buổi tối, lúc anh phải học bài nếu có người đi ngang qua nhà nhất định sẽ nghe thấy tiếng bà ngoại chửi anh. Bà ngoại anh rất lợi hại, anh sợ nhất là thầy cô giáo mời bà tới trường để nói chuyện.”

Nghiêm Nghiễm lắc đầu tiếc nuối “Vậy nhưng tôi vẫn thấy hình như anh chưa bị mắng đủ thì phải?”

Ngụy Trì tự giễu, cười cười, bàn tay chầm chậm đặt lên bờ vai Nghiêm Nghiễm.

Anh đầu bếp hào sảng của quán đồ nướng đứng xa xa đã oang oang “Anh Ngụy, anh Nghiễm, lại đi cùng nhau à?”

Ngụy Trì lớn tiếng trả lời: “Ừ, cùng nhau.”

Nghiêm Nghiễm giữ yên lặng theo sát phía sau, Ngụy Trì đột nhiên kéo mạnh tay, Nghiêm Nghiễm theo đà ép sát vào người hắn. Ngụy Trì nói “Tốt, có tiến bộ.”

“Tiến bộ cái gì?” Nghiêm Nghiễm không hiểu.

Ngụy Trì dương dương đắc ý: “Trước kia mà làm thế, nhất định em sẽ đỏ mặt.”

“…” Nghiêm Nghiễm len khỏi vòng tay của hắn. Bước “Rầm…rầm…rầm…” lên cái cầu thang bằng gỗ.

Ngụy Trì đứng ở dưới lầu cười khúc khích: “Ừ, đỏ mặt rồi. Thế mới đúng là em đấy.”

Đỏ mặt tương đối dễ nhìn mà.

Trong bang hội game online của Ngụy Trì gần đây mọi người đều bàn tán về những hành động khác thường của vị hội trưởng đáng kính là hắn. Nào thì hỏi hết người này tới người nọ xem ở rạp chiếu phim có phim gì hay rồi còn lặn mất tăm, suốt đêm không thấy đăng nhập; bỏ bê bang phái, thậm chí cả trận đại chiến quan trọng mấy hôm trước cũng không thèm tham dự.

Phân tích, bình luận, nhận định… theo kiểu chợ trời, mọi người đi đến kết luận “Nhất định là hắn đang yêu.”

Ở bên này, có hai người yên lặng ngồi trong phòng của Ngụy Trì vừa chơi game, vừa dỏng tai lên nghe.

Bạn gái của hội trưởng là người như thế nào?

Có người nói, tám phần là một cô bé 9X, hội trưởng là người thích thiếu nữ vị thành niên.

Có người nói, nhất định là mỹ nữ, con mắt của Ngụy Trì không tệ chút nào.

Một chiến hữu khác lại chậm rãi chêu trọc “Cũng có thể là gái đã có chồng, trai tơ lấy gái mạ dòng giờ đang là mốt!”

“Lũ chết tiệt.” Ngụy Trì lầm bầm chửi nhỏ.

Nghiêm Nghiễm cắn môi buồn cười.

Mỗi người một câu, trong tai nghe bỗng chốc ồn ào hơn bình thường, mọi người đều thi nhau chia sẻ trí tưởng tượng của mình về bạn gái của vị hội trưởng đáng kính. Giọng nói của thằng mập không biết chui ra từ đâu “Bạn gái của Ngụy Trì? Có đùa không? Cái dạng đó mà cũng có bạn gái? Đừng có hù tao sợ nha. Chắc chắn con nhỏ nào phải mắt lé hay mù dở thì mới mò lấy anh ta…”

Giọng nói của hắn chắc nịch mười phần “Tao đã sớm nói với chúng mày rồi, Ngụy Trì sẽ không bao giờ cưới vợ sinh con được đâu… Tao lớn lên với anh ta từ bé này, thư tình anh ta viết cho bạn gái cũng nhờ tao chuyển giúp. Anh ta quen bạn trên mạng cũng phải nhờ tao xét duyệt. Bị bạn trai của người yêu đánh cũng một tay tao bôi thuốc đỏ… Tóm lại một câu, tao mà có em gái thì nhất định không bao giờ gả cho Ngụy Trì, phí cả một đời…”

Mọi người ồ lên cười như nắc nẻ, Nghiêm Nghiễm phải gục mặt xuống bàn, vùi đầu vào khuỷu tay mới không cười ra tiếng.

Ngụy Trì trút giận lên bàn phím “Bùm bùm cách cách”. Bấm bàn phím như đánh kẻ thù cho hả giận “Có gì mà cười? Cười cái con khỉ? Một đám súc sinh, có bản lĩnh thì từ mai đừng có thò đầu ra ngoài, nếu không… Hừ hừ…”

Nghẹn cười, Nghiêm Nghiễm lấy tay tắt âm thanh đi cho Ngụy Trì “Tôi về đây.”

Ngụy Trì kinh ngạc: “Sớm vậy?”

“Ừ. Mai phải dậy sớm.”

“Ngày mai em nghỉ mà?” Ngụy Trì hỏi.

Nghiêm Nghiễm đứng dậy mặc áo khoác vào: “Muốn đi xem phòng một chút, phòng đang mướn chỉ ở được hết năm nay.”

Mấy người trong khu nhà ngày nào cũng hỏi tới hỏi lui nên chủ trọ đành phải trả lời thẳng thắn là chỉ có thể cho thuê đến hết năm nay còn sang năm có được hay không thì chính ông ta cũng chưa biết. Ông ta cũng muốn sớm có kết quả kiểm tra từ phường để mà còn tính kế làm ăn. Nhưng chắc chắn một điều là phải có vài người chuyển đi để phù hợp với quy định về số người ở tính trên từng mét vuông phòng trọ. Nghiêm Nghiễm đành phải cuống cuồng chạy đi tìm phòng khác, chứ để tới qua Tết, người ta kéo lên thành phố rất đông, muốn tìm phòng mà mướn thì khó hơn bây giờ nhiều.

“Vậy thì cứ dọn đến đây với anh!” Trường thương vung lên chém đôi con quái vật, Ngụy Trì không hề do dự nói ngay lập tức.

Nghiêm Nghiễm uyển chuyển cự tuyệt: “Anh nhìn lại chỗ này đi.”

“Nhìn cái gì…” Mười ngón tay như nhảy múa trên bàn phím, Ngụy Trì vẫn chăm chú nhìn màn hình.

Nghiêm Nghiễm cắt đứt suy tư của hắn: “Ngụy Trễ.”

“Ừ?” Ngụy Trì nghe tiếng ngẩng đầu.

Nghiêm Nghiễm bỗng nhiên quay đầu lại, cười một tiếng: “Tôi nghĩ mình không phải là một thằng ngốc.”

“A?” Ngụy Trì nhất thời không kịp phản ứng, “Cái … Ý gì vậy?”

Nghiêm Nghiễm cười không nói, khom lưng đẩy cửa ra.

Thật lâu sau Ngụy Trì mới hiểu được, hắn nhìn quanh căn phòng lộn xộn như chuồng heo của mình, mặt dại ra như đứa ngốc.

Trò chơi trên màn ảnh, anh hùng vừa mới cưỡi ngựa rong ruổi bây giờ đang nằm dạng tay dạng chân hình chữ Đại (大) mặc cho những kẻ khác nhào tới giẫm lên thi thể của hắn, nghênh ngang bước qua.