Quan Hệ Bất Chính

Chương 10

Mỗi ngày, thế giới này luôn biến chuyển không ngừng, có thể nói là thiên biến vạn hóa, cổ phiếu giảm, giá phòng tăng, gió nổi thì lá rơi, hoa tàn rồi hoa lại nở. Cuộc sống của một số người thì dường như đã được lập trình từ trước, sáng sớm mở cửa đón khách, tối đến đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Tình cảm của A Tam và bạn gái diễn biến hết sức tốt đẹp, Tiểu Thanh vẫn giữ nét mặt ưu thương ngồi ở quầy tính tiền lắng nghe tiếng cười to thoải mái vọng sang từ bên cạnh. Từng ngày, từng ngày như vậy, đảo mắt đã một tuần, xoay người một cái là nửa tháng trôi qua. Ngụy Trì đã khỏi bệnh, ngựa quen đường cũ, tiếp tục khoác chiếc áo sơ mi kẻ ô mỏng tang, kiêu ngạo mà bước đi từ ngõ nhỏ ra đường lớn. Nghiêm Nghiễm khoanh tay, dựa vào bức tường bên này ngó sang bóng lưng đổ dài của hắn “Chứng nào tật nấy.” Lời nói thì thầm như cho chính bản thân cậu nghe.

Vừa muốn xoay người vào cửa, Ngụy Trì bỗng nhiên quay người lại, hắn giả mặt quỷ lêu lêu chọc Nghiêm Nghiễm. Hừ, không biết mấy hôm trước là ai, vừa nhìn thấy kim tiêm liền nhăn mặt nhíu mày, nhúm cả người lại, tự dưng biến mình thành trò cười cho cô y tá còn đang là thực tập sinh.

Chuyện làm ăn của tiệm cắt tóc chú Khoan thì lúc nào cũng thế, không đông khách mà cũng chả vắng vẻ. Như thường lệ, cứ sau mười hai giờ trưa là có mấy cô, mấy thím tuổi trung niên nhàn rỗi, khó chợp mắt vào giờ này tới đây để chỉnh sửa “một góc con người”, tiện thể bàn luận luôn tình hình thời sự trong xóm. Thế là mọi người lại cùng nhau trao đổi một chút thông tin đầu đường cuối chợ, dù là chuyện mới hay cũ, chuyện nhà cửa hay chuyện con cái, chuyện của mình hay chuyện của người… đều được đem ra mổ xẻ tuốt, và thông thường là theo chiều hướng chuyện bé xé ra to; một đồn mười, mười đồn trăm “Này, mấy hôm nay cái siêu thị Tây Phương đằng kia đang hạ giá, tới đó mua trứng gà rất rẻ nha.”

“Ai nha, thế là chị còn chưa biết rồi. Muốn mua trứng thì phải tới cái siêu thị Đông Phương mới mở kia kìa, nó còn mới nên muốn tạo tiếng tăm, giá cả được lắm.”

“Ai, đố các cô biết, hôm qua, khi đi bộ tôi đã nhìn thấy ai?”

“Ai? Người nào?”

“Biết ngay mà, có cho ngồi đoán nửa ngày cũng không đoán ra. Các cô có biết cái thằng da đen đen ở cái nhà số 31 không? Nghe nói trước kia nói làm ở mỏ than đấy. Hôm qua tôi thấy thằng đó tay trong tay đi dạo ngoài đường với con nhỏ Phương Khiết. Mà nhỏ ấy, thì tôi còn lạ gì nữa, suốt ngày nó ngồi ở nhà bà Lâm chơi mạt chược. Trông thấy chúng nó, tôi đớ hết cả người. Hai đứa nó đi trước nên không nhìn thấy tôi. Thế là tôi tiến thoái lưỡng nan, vượt lên chúng nó thì hơi ngại mà cứ phải đi sau chúng nó thì cũng bực, tình nhân mà, vừa đi vừa ưỡn ẹo, mình cứ phải lén lén lút lút như ăn trộm ấy. Khổ ơi là khổ…”

“Ôi, hai người bọn họ a, sớm lằng nhằng với nhau rồi, có nhà cô chậm tin thì có. Vợ của thằng Cường nó kể cho tôi nghe chuyện này từ đời tám hoánh. Các cô không biết chứ, mấy cái thằng đen đen như ma ấy chúng nó khỏe phải biết, phụ nữ thích nhất là loại đàn ông ấy đấy…Hai đứa nó cặp với nhau lâu rồi, thằng kia còn qua nhà Phương Khiết sửa bóng đèn, dẫn cô ta đi ăn hoành thánh, thậm chí còn đưa nhau đi nhảy đầm ở vũ trường a…Chồng của Phương Khiết hay đi công tác dài ngày, cô ta ở nhà có ăn vụng thì cũng là chuyện bình thường, xã hội đầy ra kia kìa, có gì mà lạ?”

“Thế con vợ thằng da đen kia không biết à? Tôi có đánh bài với cô ta một lần, thấy cũng sắc sảo, đanh đá lắm mà, chả lẽ vải thưa mà vẫn che được mắt thánh?”

“Ái chà, đánh bài khôn lanh thì không có nghĩa làm người cũng lanh lợi. Thôi kệ nó, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sớm muộn gì con vợ nó chả biết. Nhưng biết rồi thì làm gì được? Thử nghĩ xem Tiểu Niếp, cứ như tôi đây này, hai vợ chồng ăn ở với nhau nhiều năm như vậy mà lão ta đối xử với tôi như thế nào? Cưới thì dễ chứ dính vào nhau rồi muốn dứt ra khó lắm em ơi… Tôi mà ly dị được có mà ly dị cả chục lần rồi…”

Cả phòng cười to “Ôi, nghe gì chưa? Nghe gì chưa? Cuối cùng cũng nói ra chuyện của mình rồi phải không? Bà này mạnh mồm nhể, không sợ chồng bà nó nghe được nó gầm ghè cho thì khổ!”

“Nghe được thì kệ bố nhà nó chứ. Tôi sợ lão à? Tôi đã nói thẳng vào mặt lão rồi, nếu lão còn dám kiếm chuyện, tôi sẽ đi đánh bài thâu đêm suốt sáng luôn, xem lão làm gì được nhau nào?”

“Ôi, chị thị sướиɠ rồi, ai mà không biết chồng chị nó chiều vợ hơn nâng trứng.”

Ồn ào, cười nói hi hi ha ha một hồi, có người đứng lên về nhà, có người còn nán lại hỏi thêm đầu đuôi cho tường tận; người khác thì tới lượt ngồi lên ghế để gội đầu…

A Lục cười, hỏi một phụ nữ có khuôn mặt phấn khởi trong gương “Chị Triệu, chồng chị cưng chị thế còn gì!”

“Ôi, cưng với chiều cái gì? Vợ chồng già rồi em ơi, có gì đáng nói đâu?” Chị Triệu cười tới nỗi cả người run run nhưng vẫn khoát tay liên tục “A Lục, mau gội đầu cho chị cái coi. Thật là, tới đây lại gặp phải mấy bà tám kia làm chị sa đà vào đó không dứt ra được, tới độ đến đây để làm gì cũng quên mất luôn. Nghiêm Nghiễm, Nghiêm Nghiễm a… Lần trước chị nói với em rồi, hôm nay chị muốn nhuộm tóc, mấy lần trước sao chỉ được dăm bữa nửa tháng là nó phai hết đi à. Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiễm đâu?”

Nghiêm Nghiễm đang sóng vai cùng với Ngụy Trì, hai người ngồm xổm trên bậc thềm trước cửa tiệm ngắm nhìn con đường quen thuộc hàng ngày. Cậu nghe thấy tiếng gọi, muốn đứng dậy trả lời lại bị Ngụy Trì kéo áo “Chị Triệu, lúc khác nhuộm cũng được, màu tóc bây giờ là đẹp rồi. Gội đầu xong để A Lục sấy khô cho chị là xinh ngay ấy mà. Nhuộm nữa làm gì cho tốn tiền, tiền đấy cứ để mà đi chơi mạt chược cho nó sướиɠ!”

Dứt lời, bàn tay của hắn còn ấn chặt lên vai Nghiêm Nghiễm ngăn không cho cậu đứng lên. Nghiêm Nghiễm dùng cùi chỏ thọc Ngụy Trì một cái “Nào có ai như anh, đi quấy phá chuyện làm ăn của người khác?”

Ngụy Trì cười cười rất đểu, phun một ngụm khói về phía Nghiêm Nghiễm “Em gấp làm gì? Ngồi thêm lúc nữa, chờ A Lục gội xong rồi hãy vào.”

Bị hắn đè xuống không thể động đậy, Nghiêm Nghiễm hít phải làn khói ngạt thở phía trước, cậu trừng mắt nhìn tên thủ phạm một cái. Khóe miệng của hắn gợi lên một đường cong hài lòng, nụ cười ấy, trong sáng vô cùng…

Ngụy Trì vừa đặt tay lên vai người bên cạnh, vừa tiếp tục ngắm cái ồn ã của phố thị. Những bảng hiệu rực rỡ, từng dòng người hối hả, mỗi người mỗi vẻ, mông mông lung lung, và còn nữa… là trời xanh mây trắng trên cao…

Xa xa, có cô gái đang bước chầm chậm về phía này, hai người quan sát cô ấy đã nhiều ngày, hình như cô nàng đã thon thả hơn so với tháng trước. Ở ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ có một anh thanh niên mang giày tây, tay xách túi đựng laptop ngẩng đầu, vênh mặt bước đi. Mắt để trên trời, thế là chỉ phút sau, chân nam đá chân chiêu “Ầm…” một tiếng, ngã chổng vó… Hắn vội vàng bò dậy, phủi phủi áo quần, nhìn ngang ngó dọc xem có ai thấy mình hay không. Dường như không có, hắn lại tiếp tục ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà bước. Nào đâu có ngờ, ở bên này có hai kẻ đang cười đến nỗi chảy nước mắt.

Khi hai người họ ở bên cạnh nhau, chưa bao giờ nói với nhau câu nào thật đặc biệt, chỉ là dăm ba câu về mấy trò chơi trong quán Ngụy Trì, đôi lời về thể dục thể thao, có khi chỉ ngồi hí hoáy cái điện thoại gϊếŧ thời gian. Một lần, Nghiêm Nghiễm phát hiện trong di động của Ngụy Trì có rất nhiều hình ảnh các cô gái ăn mặc hở hang “Hóa ra là thích những người như vậy…” Tóc vàng, eo nhỏ, chân dài, có thể nói là trời sinh đã hấp dẫn.

“Đúng vậy a, không tồi phải không? Trong đó còn có mấy đoạn phim của cô nàng nữa. Muốn xem không?” Quả nhiên là người đàn ông có da mặt dày hơn tường thành này không biết viết ba chữ “cảm thấy thẹn” như thế nào. Đôi lông mày của Ngụy Trì khẽ gợn, liếʍ láp khóe miệng, đôi mắt nho nhỏ của hắn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Nghiễm “Còn em? Thích loại nào? Nói cho anh nghe coi!”

“…” Nghiêm Nghiễm cứng họng tại chỗ, giận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. So sánh mức độ vô liêm sỉ, còn có ai qua được tên họ Ngụy này?

“Nói đi, đều là đàn ông với nhau, có cái gì phải ngại? Ngây thơ, thành thục hay nhõng nhẹo kiểu yếu đuối… Hắc hắc, nhìn em thế này, đừng có nói với anh là em thích SM(1) nhé… cái trò bạo lực đó…” Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Ngụy Trì cười ha ha khi thấy đôi má Nghiêm Nghiễm đang ửng hồng. Tầm mắt không mấy đúng đắn liếc một đường thẳng từ cằm cho tới cổ áo mở rộng, rồi lại chăm chú vào đôi mắt bối rối của cậu “Em thích gì, Nghiêm Nghiễm?”

Tiếng nói trầm thấp mang theo từ tính, thoáng như rù rì, nhưng mà khóe môi Ngụy Trì đã tố cáo những suy nghĩ linh tinh trong lòng chủ nhân nó.

Nghiêm Nghiễm luống cuống, tim nhảy loạn nhịp “Anh làm gì?” Cậu đẩy khuôn mặt quá gần của người kia ra, lui về phía sau một bước dài.

Ngụy Trì không lấy đó làm buồn, vẻ mặt rất vô tội và lương thiện, hắn giơ tay chỉ vào l*иg ngực của cậu “Anh chỉ muốn nói, em cài sai nút áo sơ mi rồi kìa!”

“A ——” Nghiêm Nghiễm thấy mặt mình nóng phừng phừng, chỉ chút nữa là thiêu rụi cả lỗ chân lông.

Ngụy Trì mím môi nhịn cười, trong con ngươi tràn đầy sự xảo trá, miệng thì làm bộ ngây ngô “Thế em nghĩ là anh muốn làm gì?”

Làm gì ư? Dựa sát vào người ta như vậy, rồi lại cái giọng đó nữa…

“Tôi…” Không biết dùng từ gì để giải thích, Nghiêm Nghiễm mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu sửa lại nút áo gài nhầm. Đưa tay lên rồi mới sực nhớ hôm nay cậu mặc áo thun ở trong, áo sơ mi chỉ khoác ngoài. Nghiêm Nghiễm không hề cài nút thì làm sao mà cài nhầm được?

Ngẩng đầu lên, hóa ra mình đã mắc mưu tên “gian thương” kia, chiếc điện thoại vừa cầm trong tay đã bị Ngụy Trì giành lại từ bao giờ.

Giơ chiếc điện thoại lên cao cao, Ngụy Trì cười rất khoái trá “Ha ha, bị lừa nhé!”

Nghiêm Nghiễm giận đến cắn răng: “Bên trong có chứa thứ gì bất minh nên không dám cho người khác xem chứ gì?”

Cẩn thận bỏ di động vào túi quần, vẻ mặt của Ngụy Trì rất thần bí “Không cho em xem.”

“Stop đi.. ——” Nghiêm Nghiễm khinh thường.

Ngụy Trì cười cười, tiếp tục nheo mắt nhìn Nghiễm Nghiễm một lần nữa “Nghiêm Nghiễm, khóa quần em đang bị hở kìa.”

“Anh thích thì kéo xuống đi.”

“Thật không?”

Nghiêm Nghiễm chớp mi: “Thật hả?”

Ngụy Trì kiên quyết gật đầu: “Ừ.”

Cằm ngước cao, Nghiêm Nghiễm sải bước về phía Ngụy Trì, mũi giày hướng mũi giày, khuôn mặt trắng nõn của cậu như sắp dán lên người đối diện “Vậy anh kéo lên giúp tôi đi!”

“…” Lần này, là Ngụy Trì cấm khẩu, không nói nên lời. Mặt của hắn dài ra cả khúc.

…………………

Tiếp tục ngồi xuống luyên thuyên vài câu, bên trong, A Lục đã gội đầu xong cho chị Triệu, cậu ta đang hối thúc Nghiêm Nghiễm thực hiện bước tiếp theo. Nghiêm Nghiễm đứng dậy muốn đi, Ngụy Trì bỗng nhiên kéo vạt áo của cậu, hai mắt nhìn Nghiêm Nghiễm rồi lại nhìn về phía đối diện: “Đánh cược không?”

“Ừ?” Nghiêm Nghiễm nhìn theo tầm mắt, bên kia chính là người phụ nữ trung niên đầy vẻ phong tình, là bà chủ bận rộn của nhà hàng mới mở “Cược cái gì?”

Khẩu khí của Ngụy Trì tỏ vẻ ý nhị sâu xa “Cược bà chủ kia, một lúc nữa sẽ tới chỗ em tìm chú Khoan.”

“Vớ vẩn.” Hất tay của kẻ rỗi hơi kia ra, Nghiêm Nghiễm đẩy cửa vào.

……………

Quả nhiên mới qua có mấy phút đồng hồ, cánh cửa kính bóng loáng bị đẩy ra, bà chủ quán xinh đẹp bên kia mang theo hai đĩa điểm tâm nóng hổi, lượn lờ bước vào. “Quán nhỏ của em mới chế biến hai món ăn mới, anh Khoan à, cho em mời mấy anh với mấy chị ở đây ăn thử để kiểm nghiệm giúp em có được không?”

Mấy cô đang làm đầu thấy thế liền hớn hở, cảm ơn rối rít tấm lòng thơm thảo của bà chủ quán thân thiện. Nghiêm Nghiễm lướt qua người đằng trước, nhìn sang bên kia, hai ngón tay của Ngụy Trì tạo thành một chữ “V”(2) dành cho cậu.

Thế là bà chủ được mọi người trìu mến gọi là “chị Lỵ” tự nhiên ở lại trong cửa hiệu chuyện trò rôm rả. Hàn huyên được một lúc thì chị Lỵ cũng ngồi lên một chiếc ghế gần đó, chú Khoan đứng phía sau, dỡ cái búi tóc bóng khói bếp, dầu mỡ của cô xuống.

“Không phải hôm trước chú Khoan mới cắt tóc cho chị Lỵ ư? Sao mới đây mà tóc đã dài ra nhanh rồi?” A Lục đứng bên cạnh Nghiêm Nghiễm, nhỏ giọng.

Nghe được lời đó, Nghiêm Nghiễm nhớ kỹ lại, từ sau khi chị Lỵ kia mở nhà hàng ở đối diện thì rất hay chạy qua bên này. Lúc thì mang theo vài cái bánh, khi thì mua mấy ly trà sữa, có hôm vắng khách cũng chạy ngay sang đây. Khác hẳn với những người phụ nữ khác, thường chờ Nghiêm Nghiễm, chị Lỵ này mỗi lần tới là chỉ tìm chú Khoan…

“Có vấn đề, đúng không?” Ngụy Trì lấy cùi chỏ chống lên đầu vai Nghiêm Nghiễm, vẻ mặt vô tội, dòm nghiêng ngó dọc, quan sát xung quanh.

“Anh vào đây làm gì?”

Nghiêm Nghiễm không hề lưỡng lự, nghiêng người tránh sang một bên. Ngụy Trì lảo đảo, nắm lấy tay cậu ngay lập tức “Gội đầu a. Lần trước em đã đồng ý rồi, lúc nào rảnh sẽ gội đầu cho anh.” Nguồn :

“Thật sao? Tôi quên rồi.” Nghiêm Nghiễm xoay người bước vào phòng trong.

Người đàn ông có da mặt dày hơn da trâu quyết tâm không tha “Nghiêm Nghiễm…”

Nghiêm Nghiễm tìm dụng cụ để nhuộm tóc.

“Nghiêm Nghiễm…”

Nghiêm Nghiễm thuận miệng gọi lớn “A Lục, gội đầu cho anh Ngụy này!”

Ngụy Trì khom lưng, ghé sát vào vành tai cậu, nhẹ nhàng: “Nghiêm Nghiễm?”

Nghiêm Nghiễm cắn môi, bờ vai hạ thấp một chút, động tác trong tay cũng ngừng lại “Đi, lại kia ngồi chờ tôi.”

ღღღ ღღღ

(1) SM – Sadism masochism : Chứng tìиɧ ɖu͙© bạo da^ʍ, biếи ŧɦái.

(2) Chữ V – Victory : Chiến thắng.