Chương 5: Khởi hành đến Hogwarts và phân nhà!
***
Ngày 1 tháng 9 năm 1991, có một cậu bé với mái tóc đen dài hơi bù xù lặng lẽ đứng trong một góc tối bị bỏ quên của nhà ga, nhìn một mặt tường nào đó không giống với những cái còn lại, từ lúc 9 giờ sáng đến giờ đã không ngừng có mấy người lặng yên không một tiếng động đi xuyên qua bức tường ấy rồi, nhưng cậu lại chẳng di chuyển, cứ chỉ nhìn mãi thôi...
Mãi đến 10:55, một đám người tóc đỏ vọt lại đây. Lẳng lặng nhìn tất cả mọi người đã biến mất, lúc này Harry mới chậm rãi đi đến chỗ bức tường ấy rồi xuyên qua nó...
Đi thẳng đến gian ghế cuối cùng, Harry yên lặng ngồi xuống chỗ ngồi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Nè, có ai ngồi ở chỗ này hông cậu? Mình ngồi đây được không? Mấy toa khác đều hết chỗ hết trơn." Một thằng nhóc tóc đỏ mới nãy có gặp qua sốt sắng mở cửa toa tàu, nhỏ giọng hỏi.
Harry khe khẽ gật đầu.
Thằng nhỏ thở phào nhẹ nhõm ngay tắp lự, đi đến, cũng tự giới thiệu mình: "Tui là Ron Weasley, rất vui được gặp cậu, ừm, cậu có thể gọi tui là Ron."
Harry vẫn nhẹ gật đầu. Khuôn mặt Ron lập tức hơi đỏ bừng lên, nó lúng túng ngó nghiêng khắp nơi, không hề tính bắt chuyện với Harry.
"Có ai trông thấy một con cóc hông? Neville mất một con cóc á!" Một cô bé có mái tóc nâu dày xù với mấy cái răng cửa to cồ cộ đột nhiên đẩy cửa đi đến.
Ron lập tức nhảy dựng lên. "Cậu là ai! Cậu muốn làm gì?"
"Tui là Hermione Granger, cậu ấy là Neville Longbottom." Hermione kéo thằng bé có khuôn mặt tròn còn đang khóc rưng rức phía sau mình vào theo, tự giới thiệu như thể không có thấy được thái độ chẳng mấy thân thiện của Ron. "Tui đang giúp cậu ấy tìm thú cưng, một con cóc ấy, mấy bạn có thấy nó không?"
"Hức hức, mình đánh mất nó rồi, nó không thích mình, nó cứ trốn khỏi mình mãi thôi." Neville run rẩy nói.
"Tụi này không có thấy!" Ron nổi giận đùng đùng nói. "Quần của Merlin! Mấy cậu xông tới đây làm gì!"
Mà lúc này Hermione đã dùng ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn Harry. "Ai kia? Hình như tui, ừm, tui cảm thấy trán cậu ấy..."
"Cậu ấy là ai thì liên quan quái gì đến cậu!" Ron nhìn cô bé ngó lơ mình trước mắt, nổi trận lôi đình cắt ngang lời nó, nhưng Hermione vẫn cứ lờ tịt cậu ta đi, thay vào đó là lôi kéo Neville cùng ngồi xuống vị trí đối diện với Harry.
"Ừm... Chào bạn ha, ý tui là, bạn có thể cho tui biết tên của bạn không?" Hermione nhìn cậu bé tóc đen mắt xanh trông gầy gò cứ im lặng suốt trước mắt, cẩn thận dò hỏi.
"Cậu thiệt chẳng lễ phép gì! Cậu ấy có nói tên mình cho cậu hay không là quyền của cậu ấy chớ!" Ron tiếp tục hung tợn ở một bên múa may nắm tay. Nó trừng Harry, vẻ như nếu Harry dám nói tên mình cho Hermione cậu ta sẽ tiến lên đấm cho cậu cái.
Đợi trong chốc lát, Hermione phát hiện Harry cũng không có ý định đáp lời mình, rốt cuộc quay sang giải thích cho Ron: "Không phải! Tui từng xem qua sách tâm lý học, nên tui có hiểu chút xíu! Bộ dạng của cậu ấy rất không bình thường, trông như đang mắc bệnh tâm lý nào ấy..."
"Đủ rồi! Không bình thường cái gì? Bệnh cái gì? Tui cấm cậu nói cậu ấy như vậy nha!" Sắc mặt Ron sắp đỏ y như mớ tóc trên đầu mình, theo nhìn nhận của nó, nếu Harry đều không nói chuyện với hai người họ, thì tức là đối phương vốn không muốn bắt chuyện, cho dù không thể trở thành bạn, thì cũng không cần phải xúc phạm cậu ấy, nó cảm thấy những lời Hermione nói về Harry chính là một loại sỉ nhục.
"Là bệnh tâm lý á, bạn không hiểu ý tui rồi! Bạn không thấy là, cậu ấy vốn không chú ý tới tụi mình sao? Rõ thế mà, bạn nhìn đi!" Hermione dí ngón tay đến gần mắt Harry, như là định sờ vào kính mắt của cậu. "Cậu ấy rõ là đang sống trong thế giới của riêng mình! Này như là... Như là..."
Ron nhìn Harry đầy ngờ vực, lại nhìn ánh mắt kiên định của Hermione, đột nhiên liền xì hơi: "Thôi bỏ đi, đây cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể quản được, đợi lúc đến Hogwarts rồi nhất định sẽ có giáo sư hỗ trợ."
Hermione lập tức đồng ý với nó: "Đúng vậy! Giáo sư nhất định sẽ biết là bệnh tâm lý gì, cậu ấy nhất định sẽ khá lên!"
Neville nhìn Harry đang im lặng, sau đó nhìn Hermione đang hứng thú bừng bừng muốn nói chuyện với Harry, rồi lại quay sang nhìn Ron đã uể oải ngồi xuống ỉu xìu xìu, dường như từ bỏ: "Vậy mình cũng ở lại đây vậy."
...
Sau khi xuống xe lửa, bọn nhỏ gian nan bước đi trong bóng đêm.
"Học sinh năm nhứt đi bên này! Cẩn thận dưới chân đấy!" Bác Hagrid cao lớn đứng hô to ở một bên, bọn nhỏ đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bác, cũng cẩn thận né tránh bác.
Ngay sau đó cô McGonagall dẫn cả đám vào đại sảnh. Đám học sinh năm nhứt đều đang thì thầm với nhau, thảo luận việc mình sẽ được phân nhà như thế nào, cho đến khi cô McGonagall rút chiếc nón phân loại ra và nói cái nón sẽ đảm nhiệm việc phân nhà.
Điều này thiệt sự rất buồn cười, khuôn mặt vốn hơi nhợt nhạt vì khẩn trương của bọn nhỏ lúc này đã đỏ ửng cả lên, có đứa là do tức giận vì bị lừa một vố, số khác là vì vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đã trải qua giọng hát "ngọt ngào" của nón phân loại, lễ phân nhà chính thức bắt đầu.
Mỗi đứa động vật nhỏ đều bất an ngồi lên ghế mang nón lên rồi chờ đợi, sau đó mỗi đứa động vật nhỏ lại vui như được quà bỏ nón xuống, chạy về phía bàn dài nhà mình.
"Hermione Granger!"
"— Gryffindor! —"
"Ron Weasley!"
"Gryffindor!"
"Neville Longbottom!"
"— Gryffindor! —"
Ba người ngồi cạnh nhau, nhìn đồng bạn của mình, trong lòng thầm mong cậu cũng có thể ở cùng bọn họ.
Draco Malfoy đã được phân đến nhà Slytherin bên kia nhìn bóng dáng quen thuộc trong đám người, hơi nhíu mày. "Nếu thiệt sự là Harry Potter, cậu ấy chắc sẽ được phân đến nhà Gryffindor rồi, ài... Vậy tụi mình còn có thể trở thành bạn được không nhở?"
"Harry Potter!" Harry nhìn cô McGonagall gọi tên mình, lập tức chậm rãi đi tới.
"Sao lại thế này! Cậu ta là chúa cứu thế hở? Không thể nào! Cậu ta... Cậu ta..." Mọi người nghị luận sôi nổi, phần lớn đều là bộ dáng kinh ngạc và kích động.
Mặt Ron nghệt ra y như sét đánh ngang tai, mà Hermione thì có chút hưng phấn nói: "Đúng rồi! Trên trán cậu ấy có vết thẹo, tui đã bảo là tui có thấy cái gì mà!"
Neville nhỏ giọng nói: "Vậy cậu ấy nhất định sẽ vào cùng nhà tụi mình, ba má cậu ấy đều là Gryffindor mà."
Thế nhưng cái nón nằm im lìm trên đầu Harry hồi lâu, vặn đi vặn lại mấy lần rồi mới nghiêm túc nói: "Phiền toái lớn, lâu lắm rồi mới lại gặp được loại tình huống này, Albus, sợ là chúng ta sẽ phải nói chuyện một chút đấy. Có điều, nhất định phải là — Sly-the-rin!"
Một trận ồn ào nháy mắt tràn ngập khắp đại sảnh.
"Mình không nghe lầm đúng không! Nón phân loại đang nói là — Slytherin?!" Mọi người nghị luận sôi nổi.
Cặp song sinh nhà Weasley giật cả mình, George nói: "Tin tụi này đi!" Fred tiếp lời: "Tụi này không hề—" Cuối cùng đồng thanh nói: "—làm gì nón phân loại nha!"
Draco len lén mỉm cười tí xíu, rồi lại hơi nhíu mày một chút. Ron trực tiếp té xỉu khỏi ghế ngồi, Neville thì đã nhắm tịt hai mắt, nó cảm thấy mình như là đang nằm mơ. Hermione trông còn kích động hơn, cô bé cao giọng kêu: "Mình nhớ ra rồi! Là bệnh tự kỷ! Trông giống bệnh tự kỷ lắm á!"