Alive

Chương 3: Hôm nay bị thay đổi của họ

Chương 3: Hôm nay bị thay đổi của họ

***

31.07.1991

Hôm nay, mình đi cùng ba má tới Hẻm Xéo mua đồ dùng cho ngày khai giảng... Nhưng mà lúc mua quần áo, mình có làm quen với một người bạn mới, ờ, có thể coi cậu ấy là bạn đi, cậu ấy gọi là Harry (cái tên khổng lồ ngu xuẩn kia đã gọi cậu ấy như vầy á.)

Thế nhưng, tên khổng lồ ấy thiệt là thô lỗ quá trời! Đáng ra lão nên cung cung kính kính với một máu trong thuần chủng mới đúng! Lão là máu lai mang dòng máu người khổng lồ bẩn thỉu đấy! Ghét thiệt, mình còn chưa kịp nói thêm câu nào mà! Được rồi, Harry không thể nói chuyện, nên mình có hỏi được cái gì đâu, nhưng mình đáng lẽ nên bảo cậu ấy gởi tin cho mình chớ! Lần sau gặp lại, lỡ cậu ấy quên béng mất mình thì phải làm sao? Chắc chẳng đời nào lại có người quên một Malfoy đâu nhỉ... Ấy khoan, Harry? Harry Potter?! Có lẽ, mình nên đi hỏi ba mình một chút...

Coi bộ cậu ấy sống cũng không được ổn lắm, mình thậm chí còn chẳng biết gì về cậu ấy! Cơ mà, mình muốn làm bạn với cậu ấy cơ, mình cảm thấy tụi mình có thể trở thành những người bạn thiệt là thưn...

...

"Hôm nay nhiều người đến Hẻm Xéo hơn ngày thường, đương nhiên, đám quỷ nhỏ trong não toàn cỏ lác ấy sắp phải đi học, bọn chúng phải tới mua đồ dùng học tập cần thiết rồi... Còn đứa bé kia nữa, năm nay cũng phải đi học, cũng sắp bắt đầu rồi, vì trả hết món nợ mà mười năm trước mình còn thiếu."

Nghĩ vậy, người đàn ông rảo bước nhanh đến nơi muốn đến. Hắn mặc trên người một chiếc áo choàng đen, thân hình cao lớn gầy ốm, có mái tóc dài chấm vai dầy dầu, chiếc mũi khoằm to, đôi mắt đen kịt trống rỗng mà sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt, làn da vàng như nến vẻ tái nhợt cho thấy hắn cũng chẳng khỏe mạnh gì. Hắn không anh tuấn, thậm chí còn trông tệ hơn dưới kiểu ăn mặc bình thường âm trầm đó, thế nhưng khí chất quanh người cộng thêm ngũ quan sắc sảo lại làm hắn có sức hút riêng. Hắn cũng không già, nhưng nếp nhăn thật sâu giữa đôi mày và vẻ mặt u ám lại khiến hắn như già đi hai mươi tuổi.

Hắn bước đi, áo choàng cuồn cuộn tung bay phía sau, vẽ ra từng đường cong duyên dáng. Nhưng mà, đương lúc đi ngang qua một con hẻm tối tăm, khóe mắt hắn tựa hồ bắt được thứ gì đó, hắn ngừng lại, quay sang con hẻm nhỏ kia.

"Có khi là cái bẫy, có điều..." Một bóng dáng nho nhỏ ngay cuối con hẻm kín, cực kỳ không đáng chú ý, nhưng quái là như cảm giác được điều gì, hắn lại cứ chú ý tới, hơn nữa thế mà lại định đến gần. Mà bóng dáng đang cuộn mình lại ấy hình như cũng đã nhận thấy gì đó mà ngước cái đầu vùi giữa hai đầu gối lên, mái tóc đen dài rối tung, đôi mắt màu xanh ngọc bích quen thuộc đến khiến người ta kinh hãi, cả gương mặt kia nữa! — Khuôn mặt của James Potter!

Hô hấp của hắn gần như ngừng lại, hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp đứa bé kia trong hoàn cảnh như thế này, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy một đứa bé như vậy. Đôi mắt quen thuộc, gương mặt quen thuộc, nhưng vẻ vô thần lặng yên đầy xa lạ trong đó, khiến hắn bừng tỉnh khỏi hồi ức trong giây tiếp theo!

"Chuyện này là không thể nào!" Hắn hoảng cả lên. "Tuyệt đối không thể nào!" Ánh mắt hắn càng thêm trống rỗng. "Nhìn xem! Quần áo cũ nát, thân thể gầy yếu, con ngươi không một chút ánh sáng! Đây là Chúa Cứu Thế của Giới Pháp Thuật đấy! Cuộn tròn trong một góc ở Hẻm Xéo, bị vứt trong bóng tối như một đống rác, đây mà là cuộc sống của "hoàng tử" mà Dumbledore đã nói à!" Đại não nhanh chóng xoay tròn, hắn không thể cứ đứng ngây ra đấy được, đi nói gì đi, đi làm gì đi!

Vặn vẹo mặt bày ra vẻ hung tợn, hắn chạy tới trước mặt đứa bé kia, nét mặt thằng nhóc không chút nào thay đổi, chỉ là nhìn chằm chằm vô hắn, cho dù khuôn mặt hắn đã đầy vẻ chán ghét. "Được lắm, một thằng quỷ con cố ý bỏ nhà để người lớn lo sốt vó lên đi tìm hả? Định tự dưng chết ở Hẻm Xéo đấy phỏng?" Hắn nói như vậy, nhưng lại kinh ngạc phát hiện đứa bé ấy chẳng hề phản ứng.

"Đứng dậy! Mi không thể ngồi mãi ở chỗ này!" Hắn bắt đầu tự hỏi nguyên nhân đứa nhỏ này lại ở đây, hình như là tên người khổng lồ lai kia phụ trách đi đón nó? Do lão khổng lồ lai ấy để lạc mất nó sao? Không, hắn nghĩ lại ngay, giờ đã là chiều rồi, không thể nào lại có chuyện lão ta còn chưa dẫn nó đi mua đồ xong hoặc là không phát hiện ra nó đi lạc được. Thế là vì sao? Do lão người khổng lồ lai ấy không biết đường đưa nó về, cho nên nó không biết cách về à? Có khả năng lắm! Tụi quỷ con này vốn đâu có thứ gọi là não chớ!

Hắn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mới chú ý tới đứa bé kia đã đứng lên cũng đang đi ra phía ngoài rồi, hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của hắn... Hắn ngạc nhiên nhận thấy một cánh tay của thằng nhỏ buông thõng xuống đầy quỷ dị, có vẻ không có cảm giác.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn bước nhanh đuổi theo, định dùng tay thử chạm vào cánh tay cậu, nó không tránh à? Người đàn ông lập tức chuyển từ chạm thành cầm lên, nhưng mà, khi hắn nâng cánh tay cậu rồi xắn ống tay áo lên, hắn kinh hãi rồi! Cánh tay đã vừa đỏ vừa tím tái, phía trên còn hằn rõ dấu tay thiệt lớn! Xúc cảm mềm mại, hắn dám cá là xương cánh tay của đứa nhỏ này đã gãy hết!

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Hắn nghiến chặt răng, thấp giọng rủa thầm, không biết là đang mắng ai, cũng chẳng bận tâm đến chuyện khác, hắn khom lưng bế đứa bé kia lên, xoay người một cái, Độn Thổ đi mất.

Severus Snape mang thằng nhỏ mà lẽ ra hắn hẳn phải căm hận nhất, cũng áy náy nhất — Harry Potter về nhà, hắn đặt đứa bé ấy lên chiếc sô pha cũ trong phòng khách, sau đó đến chỗ tủ chứa độc dược lấy một lọ thuốc Chữa Xương ra, trở lại phòng khách, buồn bực lơ đi vẻ mặt thằng nhỏ, đưa lọ thuốc qua với thái độ đầy hung ác, khô cằn ra lệnh: "Uống bằng hết!"

Sau đó, một lần nữa, hắn lại kinh ngạc khi thằng nhỏ tuân theo mệnh lệnh của mình, không thắc mắc, chẳng tò mò, chỉ vâng lời, thậm chí cũng chả phản ứng gì với mùi vị của độc dược.

"Như vậy cũng tốt, nó đã quen vâng lời rồi, sẽ không hỏi lung tung, cũng sẽ không hỏi những câu ngu xuẩn như mấy đám quỷ con kia. Nhưng chết tiệt nó không biết đề phòng người lạ là như thế nào à?" Khi độc dược đã phát huy tác dụng, thấy cánh tay đứa bé kia đã lành rồi, hắn ngay lập tức làm chuyện ban đầu mình định làm — đưa thằng nhỏ đến quán Cái Vạc Lủng, bảo nó phải ở yên đây cho đến ngày khai giảng, sau đó đi học như lời lão khổng lồ lai đã nói.

Hắn gần như là vừa lòng nhìn thằng nhỏ gật đầu, vẫn luôn giữ im lặng trong khi hắn làm mọi thứ, không hề la hét như máy gốc Khoai Ma thích làm. Sau đó hắn rời đi, quên béng luôn ý định vô tiệm thuốc ở Hẻm Xéo. Quay về lại nhà, hắn ném mình lên chiếc sô pha mà mới nãy đứa bé kia vừa ngồi, đắm chìm trong suy nghĩ.

Một tiểu quỷ bị thương cũng chẳng hó hé gì, một tiểu quỷ rõ là chưa từng được đối xử tử tế, một tiểu quỷ không biết nguy hiểm không biết thắc mắc chỉ biết vâng theo, thiệt tốt con mẹ nó ha! Mẹ kiếp chớ! Thế giới chết dẫm này!

...

31.07.1991

Hôm nay lại có rất nhiều phù thủy nhỏ tới nơi này tìm kiếm đũa phép định mệnh của đời mình, thiệt là cảnh đẹp ý vui sướиɠ hết cả mắt.

Nói mới nhớ, cậu ấm nhà Malfoy, vậy mà lại được cây đũa phép gỗ cây táo gai có lõi lông Bạch Kỳ Mã lựa chọn. Cũng xứng đôi lắm, thuần khiết và chân thành, thật chả ngờ thế mà sẽ sinh ra từ gia tộc Malfoy luôn khôn khéo xảo quyệt.

...

Có điều ấn tượng nhất vẫn là Harry Potter.

Ta cứ tưởng sẽ là gỗ cây sồi với lông đuôi Phượng Hoàng cơ, sự sống và chiến đấu, ai mà ngờ lại không phải. Ta suýt thì nghi không phải thớ gỗ ấy, nhưng kết quả cuối cùng, lại là sự sống và cái chết, thiệt khó mà tin nổi. Hầu như không một đứa trẻ nào có thể chịu được ảnh hưởng của cái chết, ta cũng chẳng ngờ sẽ có đứa nhỏ bị một cây đũa phép như thế lựa chọn, nhưng không nhầm đâu, cây đũa ấy phù hợp với nó nhứt rồi.

Ta có thể cảm nhận được niềm vui thích cực khác thường từ cây đũa phép, chưa bao giờ từng có một đứa trẻ lại gần gũi với sự sống và cái chết như vầy.

Tương lai rồi sẽ ra sao?

Tóm lại, hôm nay quả là một ngày đặc biệt.