“Lâm Dao, là ai cho mày lá gan cả đêm không về nhà? Làm hại mẹ mày nhọc lòng vì mày suốt đêm, còn bị động thai hả!” Giọng người đàn ông cố nén giận.
Lâm Hải Tân chỉ vào Lâm Dao, ngón tay hơi run rẩy, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi vì sao đứa con gái này lại càng ngày càng quá đáng đến vậy, nó cả ngày lêu lổng thì thôi đi, giờ lại còn khiến vợ ông ta động thai nữa.
“Hải Tân, em và đứa nhỏ đều không sao rồi, thôi bỏ đi! Dao Dao còn nhỏ, chờ con bé trưởng thành sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh ngay.” Người phụ nữ trang điểm kỹ càng đưa tay cầm tay người đàn ông trung niên, ôn tồn nhẹ giọng khuyên giải.
Lâm Hải Tân nghe xong lời này, tức giận đến mức ném luôn gạt tàn thuốc trên bàn trà xuống, trên mặt chỉ toàn phẫn nộ, “Nhỏ? Bây giờ nó đã là học sinh cấp ba rồi đấy, có học sinh cấp ba nào giống như nó không? Quần bò rách gối, tóc cắt không khác gì mấy đứa lưu manh, con gái con đứa, còn đeo cái gì mà vòng đinh……”
Nói tới đây, Lâm Hải Tân tức đến nỗi không nói nổi thêm nữa, nếu đây không phải con gái ông ta thì ngay cả một ánh mắt ông ta cũng sẽ không cho nó.
Lâm Dao nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, cảm thấy bản thân giống như người ngoài cuộc vậy, hai người kia đã không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng tâm lý gì cho cô nữa rồi.
Kiếp trước, cũng là cảnh tượng tương tự, mẹ kế Triệu Thanh Lê vào đêm Lâm Hải Tân đi công tác khóa trái cửa nhà, Lâm Dao sau khi tan học không vào được cổng.
Không muốn đứng ở cửa nhiều lời với Triệu Thanh Lê, Lâm Dao trực tiếp đến nhà bạn ngủ. Nhưng mà không nghĩ tới Triệu Thanh Lê lại vừa ăn cướp vừa la làng, nói Lâm Dao cả đêm không về ngủ, người mẹ kế ôn nhu hiền huệ là bà ta lại bởi vì lo lắng cho Lâm Dao mà bị động thai.
Khi đó Lâm Dao cũng mới học năm một cấp ba thôi, nghe Lâm Hải Tân chất vấn, đương nhiên là tức quá tranh cãi với Triệu Thanh Lê, trong lúc xô đẩy, Triệu Thanh Lê ngã xô vào bàn trà, bị sinh non.
Kể từ đó, Lâm Dao đã hoàn toàn trở thành không khí trong căn nhà này, Lâm Hải Tân cả năm không nói được mấy câu với cô, dường như đã quên mất ông ta còn có một cô con gái.
Dưới ảnh hưởng của bạo lực lạnh, Lâm Dao bắt đầu sống bừa bãi buông thả, điểm số cũng trượt dốc không phanh, cuối cùng ngay cả trường hạng ba cũng không thi vào được.
Vào đêm có điểm thi đại học, Lâm Dao đến quán bar uống rượu, lại được một người xa lạ khuyên bảo, cũng bởi vì người kia vô tình nói mấy câu, Lâm Dao mới bắt đầu biết phải yêu bản thân, cũng dần dần trở nên kiên cường.
Đến thật lâu về sau, Lâm Dao mới hiểu được, cái gọi là kiên cường không phải viết ở trên mặt là mình không sao cả, càng không phải đối chọi gay gắt tranh chấp đúng sai với Triệu Thanh Lê.
Kiên cường thật sự là khiến cho bản thân mình sống càng ngày càng tốt hơn.
Học lại một năm, thi lại đại học, tuy chỉ thi được vào một trường hạng hai nhưng Lâm Dao cũng đã rất vừa lòng rồi, dù sao thì cô cũng đã bỏ phí tận ba năm, lại chẳng phải thiên tài, sao có thể một bước lên trời.
Đối với chuyện sống lại cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ không nghĩ tới lại sống lại vào thời điểm này.
Sống lại một đời, Lâm Dao đương nhiên sẽ không ngốc nghếch hồ đồ tranh chấp với Triệu Thanh Lê xem ai đúng ai sai nữa, dù sao thì Lâm Hải Tân cũng không tin tưởng cô mà, chứng minh cho ai xem đây?
Rời khỏi dòng suy nghĩ, Lâm Dao chậm rãi mở miệng trong cơn phẫn nộ của Lâm Hải Tân: “Con không nghe rõ bài tập về nhà mà giáo viên giao nên đến nhà bạn cùng lớp. Mẹ của bạn ấy lo lắng buổi tối con về nhà một mình không an toàn nên giữ con ở lại.”
Thiếu nữ mặc quần jean rách te tua, tóc tai lởm chởm, rõ ràng là đang rất nghiêm túc giải thích, lại cho người ta một loại cảm giác khá tùy tiện.
Giao diện thì phản nghịch, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng dường như mỗi hơi thở đều tràn ngập sự kiêu ngạo.
Lâm Dao tuy đang giải thích với Lâm Hải Tân, nhưng cũng không quên nhìn biểu tình của Triệu Thanh Lê, nhìn thấy người đàn bà dối trá này đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó ngay lập tức lấy lại thần thái bình thường, Lâm Dao cảm thấy bà ta không đi làm diễn viên quả thực là thiếu sót của điện ảnh nước nhà.
Nhưng mà một ấm trà xanh đậm đặc như vậy lại là bạch nguyệt quang không thể quên được trong lòng Lâm Hải Tân, vừa nghe nói bà ta ly hôn, ông ta lập tức đứng ngồi không yên, bắt đầu điên cuồng theo đuổi, cuối cùng cũng ôm được trà xanh về nhà.
Có lẽ Lâm Hải Tân cũng không đoán được Lâm Dao sẽ giải thích, trong nhận thức của ông ta, đứa con gái này luôn luôn coi trời bằng vung, ông ta dạy dỗ nó không có lần nào mà nó không cãi lại.
Hơn nữa nghe được Lâm Dao là bởi vì chuyện học hành nên mới đến nhà bạn, ngữ khí của Lâm Hải Tân hơi tốt lên một chút, “Nhưng mà mày cũng không thể không nói tiếng nào với mẹ mày chứ?”
Lông mày Lâm Dao hơi nhướng lên, “Con cảm thấy cho dù con có nói thì bà ta cũng không có khả năng nghe được đâu!”
Lâm Dao có thể chịu đựng chuyện Lâm Hải Tân che chở trước mặt thứ trà xanh này, nhưng không thể chịu đựng nổi việc ông ta hết lần này đến lần khác nói thứ trà xanh này là mẹ của cô.
Nói xong, không đợi Lâm Hải Tân kịp phản ứng, Lâm Dao lại nói thêm câu: “Con thấy con nên dọn đến ký túc xá trường học ở thì tiện hơn.”
Quả nhiên, những lời này thành công dời đi trọng điểm chú ý của Lâm Hải Tân, ông ta khó hiểu nói: “Ở lại trường á? Học sinh trường Tam Trung mà nội trú thì cả tháng không được phép ra khỏi cổng trường lần nào đâu, với cả đồ ăn ở trường học làm sao bằng được ở nhà?”
Lúc trước nếu không phải bởi vì vấn đề đồ ăn thì ông ta cũng không bị Thanh Lê thuyết phục, để Lâm Dao học ở trường Tam Trung, bởi vì tuy trường Tam Trung này gần nhà, nhưng trình độ dạy học lại hoàn toàn không thể bằng được các trường học khác.
Lâm Dao tiện tay hất tóc mái sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn bên dưới, ánh mắt trong trẻo nhìn Lâm Hải Tân, “Gần đây ba bận việc làm ăn, bà ta lại mang thai, con không muốn ở lại nơi này thêm phiền.”
Nghe xong lời này, Lâm Hải Tân hơi nhíu mày, con gái cùng luôn không hoà hợp được với Thanh Lê ông ta cũng biết, Thanh Lê tuy rất ôn nhu thiện lương nhưng Lâm Dao lại là đứa luôn thích gây chuyện, nếu nó thật sự tạm thời ở lại trường cũng khá tốt, cùng lắm thì chờ đến sau khi Thanh Lê sinh con xong lại để nó về nhà ở cũng được.
Nghe xong Lâm Dao nói, vẻ khϊếp sợ trong mắt Triệu Thanh Lê hoàn toàn không cách nào che giấu được, tuy đây là kết quả mà bà ta vẫn luôn mong muốn, nhưng không nghĩ tới con ranh này lại chủ động dọn đi.
Đầu tiên là bà ta lấy lý do gần nhà khiến Lâm Dao học một trường kém cỏi, sau đó lại nghĩ cách phá hỏng tình cảm cha con bọn họ, để nó phải ở lại trường, đứa trẻ khuyết thiếu tình thương của cha có thể ưu tú được cỡ nào?
Lâm Dao nhìn biểu tình của Lâm Hải Tân là biết ông ta gần như đã động tâm, nếu gặp phải tình huống như vậy vào tuổi này ở kiếp trước, nhất định cô sẽ cảm thấy tổn thương.
Nhưng nhiều năm chịu đựng bạo lực lạnh, cô đối với người cha trên danh nghĩa này đã hoàn toàn không còn bất cứ sự mong đợi gì.
Không có chờ mong thì sẽ không bị ảnh hưởng đến cảm xúc, ở kiếp trước Lâm Dao cũng đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ cô chính là một người có duyên người thân nông cạn.
Lúc quỷ sai nói muốn đưa cô trọng sinh trở lại quá khứ, cô cũng từng chờ mong có thể trở lại thời điểm trước khi mẹ cô bị tai nạn, chỉ tiếc, quỷ sai nói với cô, thời gian và địa điểm trọng sinh chỉ có thể tùy duyên, không có cách nào lựa chọn.
Lâm Dao nhìn hai vợ chồng đối diện đang thương lượng bằng ánh mắt với nhau, yên lặng đi về phòng của mình bắt đầu thu dọn hành lý, đồ đạc không nhiều lắm, cũng chỉ là một ít quần áo tắm rửa mà thôi.
Trước khi thu dọn quần áo, Lâm Dao trịnh trọng lấy bức ảnh chụp chung cùng với mẹ trên tủ đầu giường xuống, đặt vào dưới cùng của vali hành lý, chỉ có hai gương mặt tươi cười trong bức ảnh này mới có thể chứng minh cô cũng đã từng là đứa trẻ được yêu thương.
Đeo ba lô lên vai, kéo vali tới phòng khách, Lâm Dao đối với cái nhà này không có cái gì để lưu luyến: “Hôm nay là chủ nhật, tiết tự học buổi tối phải có mặt, bây giờ con sẽ dọn đến ký túc xá trường luôn.”
Nhìn Lâm Dao không hề có ý dây dưa lề mề, biểu tình Lâm Hải Tân hơi mất tự nhiên, “Cho dù muốn ở lại trường cũng không cần gấp gáp như vậy chứ, nên sắp xếp một chút đã!”
Lâm Dao ngữ điệu bình thản trả lời: “Ký túc xá có giường trống rồi, trong trường cũng có bán đồ dùng hàng ngày, tiền trên người con cũng đủ.”
Về mặt tiền bạc đúng là Lâm Hải Tân chưa từng bạc đãi cô, vừa thực thi bạo lực lạnh, mỗi tháng lại vẫn đúng hạn chuyển tiền sinh hoạt vào thẻ của cô, đến tận khi cô tốt nghiệp đại học mới thôi.
Lâm Hải Tân nhìn con gái bình tĩnh thong dong trước mặt, cứ cảm thấy dường như con bé đã trưởng thành trong một đêm, nếu con bé có thể luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể ở chung không thoải mái với Thanh Lê được!
Sau khi Lâm Dao nói xong liền kéo vali đi luôn, Lâm Hải Tân còn muốn nói cái gì đó, lại phát hiện vợ ông ta ôm bụng sắc mặt không tốt, lập tức dời sự chú ý, nói là muốn đưa vợ đi bệnh viện, tuy là ông ta mới vừa đưa vợ mình từ bệnh viện về đến nhà.
Ra khỏi cổng, Lâm Dao cũng không đến trường học ngay mà kéo vali đến một công viên nhỏ đối diện trường học.
Ngồi trên ghế đá, Lâm Dao đánh giá xung quanh sau đó niệm thầm khẩu quyết quỷ sai đã dạy cô trong lòng.
Rất nhanh, bàn tay Lâm Dao trở nên nặng trĩu, nhìn thoáng qua di động hơi trong suốt trong tay kia, Lâm Dao cảm thấy đây đúng là bảo bối của cô rồi.
Bởi vì quỷ sai câu sai hồn, chờ đến khi phát hiện ra thì thân thể Lâm Dao đã bị hoả táng xong xuôi hết rồi.
Trọng sinh là bồi thường đúng theo quy trình, về phần cái di động có thể triệu hồi thông qua khẩu quyết này là món quà bởi vì quỷ sai cảm thấy áy náy nên tặng cho cô.
Nghĩ đến lúc làm linh hồn ở trong trong nhóm chat quen biết mấy bạn quỷ, Lâm Dao nhanh chóng click mở phần mềm nhắn tin trên màn hình.
Icon hơi tương tự với phần mềm QQ trên thế giới này, nhưng bên trong lại không có người bạn tốt nào, chỉ có lẻ loi một nhóm chat.
Trại tập trung cô hồn dã quỷ.
Lúc làm linh hồn đã buôn dưa tán gẫu với nhau khá vui vẻ, Lâm Dao nhịn không được gửi lên một tin nhắn.
【Lâm Dao】: "Con bây giờ mười lăm tuổi nhé!"