Bà ấy nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ.
Bà ấy vốn là con gái của tướng quân, có một thanh mai trúc mã, đã hứa hẹn chung thân.
Ở vùng biên cương, dưới sự chứng kiến của phụ thân, hai người cử hành hôn lễ đơn giản. Sau đó, khi đánh thắng trận, bà ấy lại mang thai đứa bé, song hỷ lâm môn.
Nhưng không ngờ, trượng phu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Hoàng Đế đưa ra thánh chỉ, muốn nạp bà ấy làm Hoàng Hậu. Cho dù bà ấy có thai, Hoàng Đế cũng khăng khăng muốn cưới bà ấy, cũng nói sẽ đối xử với đứa bé như con đẻ.
Vì sự tồn vong của gia tộc, bà ấy phải gả cho Hoàng Đế.
Bảy tháng sau, sinh ra một đứa con gái. Hoàng cung đối với bà ấy, giống như một cái l*иg giam. Mà con gái là hy vọng duy nhất của bà.
Năm con gái hai tuổi, Hoàng Hậu đưa đứa bé đến miếu cầu phúc. Trên đường gặp thích khách nên mẹ con ly tán.
Hoàng Hậu đã tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm được con gái, bà gần như điên cuồng. Thứ duy nhất chống đỡ bà ấy, chính là báo thù.
Bà ấy điều tra trận ám sát kia, lại điều tra ra một bí mật động trời.
Hóa ra, ngày đó bà ấy chiến thắng trở về, Hoàng Đế đối với bà ấy vừa gặp đã yêu, thề phải có được bà.
Vì thế đã đầu độc trượng phu của bà. Đồng thời thích khách làm hại mẹ con nàng tách rời kia, cũng là do Hoàng Đế sắp xếp.
Bà ấy chịu đựng, thận trọng từng bước, cuối cùng có được quyền lực. Sau đó bà giam cầm Hoàng Đế, để cho hắn cảm nhận được đau đớn khi bị bệnh tật tra tấn!
"Có được quyền thế, cũng không có ý nghĩa gì. May mà trời cao đối xử với ta không tệ, trả lại con gái cho ta."
Hoàng Hậu xoa đầu ta, vành mắt không khỏi ửng đỏ. Chẳng trách, thế mà ta lại là con gái ruột của bà ấy.
Mà Mặc Cảnh, lại là do một cung nữ sinh ra, nếu không phải bà ấy nuôi dưỡng, sớm đã chết trong cung đấu tàn nhẫn.
Vì thế, bà ấy mới nói, Mặc Cảnh có thể làm Thái Tử, là bởi vì ta lựa chọn hắn. Mà Mặc Cảnh bị phế, cũng là bởi vì ta vứt bỏ hắn.
"Nương..." Ta nhìn khuôn mặt dịu dàng của bà ấy, thấp giọng kêu lên.
Hoàng Hậu nức nở lên tiếng. Lúc này đây, bà ấy không phải Hoàng Hậu, mà là một mẫu thân.
Hoàng Hậu rời đi không lâu.
Mặc Thần đã tới.
Chàng mặc một bộ hỉ bào màu đỏ, càng làm nổi bật thân hình cao lớn, vô cùng tuấn mỹ.
Ta ngồi đó rồi ngước lên nhìn chàng.
Chàng đi tới trước mặt ta, nửa quỳ ở trước mặt ta, rồi tháo trang sức phức tạp xuống cho ta. Sau đó chàng vẫn không đứng dậy, chỉ bình tĩnh nhìn ta, trong mắt có vẻ thâm tình:
"Tửu Tửu, nàng có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Chàng lại gần muốn hôn ta. Nhưng bị ta chặn lại, ta bèn hỏi ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay:
"Mặc Thần, chàng biến thành Ảnh, là mất trí nhớ thật, hay là giả vờ mất trí nhớ?"
"Phía trước là thật, đằng sau là giả. Nhưng mà, bất kể là Ảnh, hay là Mặc Thần thì yêu nàng là thật."
Ảnh yêu cô nương đã cứu hắn ra khỏi biển máu.
Mặc Thần yêu thiếu nữ bị hổ dọa đến phát run, vẫn khăng khăng muốn băng bó cho hắn.
Cho dù Ảnh đã khôi phục trí nhớ nhưng vẫn muốn lấy thân phận hộ vệ để ở lại bên cạnh nàng.
Hắn yêu Lục Tửu, là bản năng.
Rất nhiều ngày đêm, hắn núp trong bóng tối. Nhìn nàng vì một nam nhân khác mà đau lòng, vui vẻ, trong lòng hắn cũng như dao cắt.
May mắn thay, cuối cùng hắn cũng đợi đến ngày này.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia của nàng, cuối cùng cũng hiện lên bóng dáng của mình.
Hoàn toàn văn.