Vài ngày sau, ta nghe nói trong triều xảy ra một chuyện lớn.
Thái Tử bị phế rồi.
Nguyên nhân là quan kiểm duyệt* Hoàng gia dâng tấu chương tố Thái Tử.
[*Dương quan: 言官: là tên gọi chung của các viên chức giám sát và kiểm duyệt trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Được gọi như vậy vì tất cả họ đều có trách nhiệm đưa ra các đề xuất, là các quan chức ( tai mắt ) thay mặt nhà vua giám sát các quan chức các cấp.
Nói hắn thiên vị nữ tử thanh lâu, sỉ nhục uy nghiêm Hoàng gia.
Rất nhanh sau đó, ta đã gặp được Mặc Cảnh.
Hắn tự mình tới cửa tìm ta. Sắc mặt rất tiều tụy, khác hoàn toàn với vẻ hung hăng ngạo mạn lần trước.
"Tửu Tửu, nàng theo ta trở về đi?”
"Mặc Cảnh, ngươi đang cầu xin ta sao?"
Mặc Cảnh giống như không kéo nổi thể diện, một lúc lâu mới nặn ra một câu "Ừm".
Thật ra hắn rất không tình nguyện. Nhưng mà, hắn nghĩ tới ngày đó mẫu hậu nói với hắn.
"Đêm Trung thu chuyện con làm nhục Tửu Tửu trước mặt mọi người, bổn cung đã biết rồi, bổn cung rất tức giận."
"Cảnh Nhi, sao con vẫn không hiểu chứ? Vị trí Thái Tử là cho vị hôn phu của Tửu Tửu."
Hắn lập tức hiểu được, hắn bị phế, bởi vì hòa ly rồi! Không có vị trí Thái Tử, hắn sẽ không có gì cả! Hắn hối hận rồi!
"Cầu xin người cũng phải có thái độ của cầu xin người." Ta lạnh lùng nói.
"Tửu Tửu, ta sai rồi. Ta sẽ đưa Thiên Thiên ra khỏi phủ, sẽ không để cho nàng phải khó chịu nữa..." Mặc Cảnh khó khăn thấp giọng nói.
"À, nhưng mà nước đổ khó hốt. Mặc Cảnh, lần này là ta không cần ngươi nữa. Người đâu, tiễn khách."
Mặc Cảnh kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới ta đối xử với hắn tuyệt tình như thế.
Ta nói xong, sau đó quay người đi vào cửa.
Ngày hôm sau, ta gặp hạ nhân của phủ Thái Tử lúc trước.
Từ trong miệng hạ nhân, biết được rất nhiều chuyện về Mặc Cảnh. Vốn là, Mặc Cảnh và Lâm Thiên Thiên vô cùng thân thiết.
Nhưn kể từ khi vị trí Thái Tử của Mặc Cảnh bị phế bỏ, hai người đó đã xảy ra mâu thuẫn. Tính cách Mặc Cảnh trở nên nóng nảy. Hắn cảm thấy là Lâm Thiên Thiên hại hắn đánh mất vị trí Thái Tử.
Hơn nữa hàn độc không hề chuyển biến tốt đẹp, bèn trút hết tức giận lên trên người Lâm Thiên Thiên. Khi hàn độc trong người phát tác, thậm chí còn đau đớn muốn bóp chết Lâm Thiên Thiên.
Thế nhưng, Lâm Thiên Thiên nói có thể mời Cốc chủ Thần Y Cốc xem bệnh cho hắn. Thái độ của Mặc Cảnh đối với ả ta mới chuyển biến tốt đẹp.
Vài ngày sau, ta nhận được một lá thư.
Là Giang Vạn Lý, cầu xin ta ra tay cứu một người. Giang Vạn Lý là đệ tử Thần Y Cốc, cũng là quán chủ của y quán lớn nhất kinh thành.
Ta đáp ứng, sau đó đi đến y quán của hắn.
Kết quả vừa khéo nhìn thấy hai người đứng phía trước. Chính là Mặc Cảnh và Lâm Thiên Thiên.
Lưng Mặc Cảnh còng xuống, mặc rất nhiều quần áo, so sánh với lần trước, suy yếu rất nhiều.
Hiển nhiên, hàn độc trong người hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
"Điện hạ, hàn độc trong người ngài, chính là bởi vì uống thuốc của Lục Tửu làm chậm trễ trị liệu. Ngài yên tâm, ta tìm Cốc chủ Thần Y Cốc, nhất định nàng có thể chữa khỏi bệnh cho ngài."
Trong giọng nói của Mặc Cảnh mang theo trông đợi:
"Nghe nói Cốc chủ Thần Y Cốc có thể làm thịt mọc ra xương trắng, làm cho người chết sống lại, xem ra ta được cứu rồi, không cần phải chịu hàn độc hành hạ nữa..."
Hai người bọn họ nhìn thấy ta.
Lâm Thiên Thiên cau mày nhìn ta: "Lục Tửu, ngươi tới nơi này làm gì?"
Ta thành thật nói: "Giang Vạn Lý mời ta tới."
Lâm Thiên Thiên lập tức bật cười thành tiếng: "Thân phận của ngươi là gì, có thể khiến Giang quán chủ mời ngươi, thật biết khoác lác."
"Ta là Cốc chủ Thần Y Cốc." Vẻ mặt ta nghiêm túc nói.
Lâm Thiên Thiên mỉa mai lợi hại hơn: "Lục Tửu, ngươi bị điên rồi sao, ngươi còn là Cốc chủ Thần Y Cốc..."
Ánh mắt Mặc Cảnh nhìn về phía ta cũng là vui sướиɠ khi người khác gặp họa, đại khái là cảm thấy ta thậtt sự điên rồi.
"Hay cho cái nữ hái thuốc ngươi! Dám bất kính với Cốc chủ! Lúc đầu ta thấy ngươi đáng thương, mới định giúp ngươi một tay. Từ sau đêm nay, đừng hòng lại bước vào thần y quán ta nửa bước!"
Chỉ thấy một bóng người lao ra, chắn ở trước mặt ta, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Thiên, trách mắng một trận.
Chính là thần y Giang Vạn Lý mà vạn lượng vàng cũng không cầu được.
Giang Vạn Lý quay đầu nhìn ta, giọng điệu lập tức trở nên cung kính: "Cốc chủ, mời vào!"
Hắn thân thiện mời ta vào, sau đó để lại Lâm Thiên Thiên với Mặc Cảnh đang ngạc nhiên tại chỗ.
Trong thần y quán, Giang Vạn Lý thỉnh giáo ta vài vấn đề.
Đợi lúc ta đi ra, phát hiện thế mà Mặc Cảnh vẫn còn ở đó. Sau đó Mặc Cảnh nhìn thấy ta, bèn nhào tới, rồi trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta:
"Tửu Tửu, ta sai rồi, lúc trước thuốc nàng nấu cho ta chính là để trị liệu hàn độc mà! Ta quá ngu dại, bị tiện nhân Lâm Thiên Thiên kia lừa!"
"Tửu Tửu, cầu xin nàng lại cho ta một cơ hội! Ta sẽ toàn tâm toàn ý đợi nàng! Nếu ta phụ nàng sẽ bị thiên lôi đánh!"
Mặc Cảnh không ngừng cầu xin.
Ta nhìn hắn như vậy, bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Mặc Cảnh, hàn độc trên người ngươi không có thuốc nào có thể giải được. Khi ngươi lựa chọn tin tưởng Lâm Thiên Thiên mà không tin ta, ngươi đã đi vào con đường chết."
Ta vượt qua hắn, sau đó xoay người rời đi.
Mặc Cảnh muốn đến bắt ống tay áo của ta, bị Ảnh một cước đá văng.
Ta đi lên phía trước, bỗng từ phía sau truyền đến tiếng nức nở tuyệt vọng của hắn.
Cũng không lâu lắm, ta đã nghe nói, trong một lần hàn độc trong người Mặc Cảnh phát tác, chết trong kiệt sức.
Trước khi chết, hắn bóp chết Lâm Thiên Thiên.
Hai người này, cũng coi như cùng đi xuống suối vàng.