Ta đi rất lâu, xác định cách thứ xui xẻo Mặc Cảnh kia rất xa mới dừng bước.
Lúc này ta mới nhận ra, hóa ra ta vẫn kéo tay của Ảnh.
Tay Ảnh rất to, rất khô ráo, còn có vết chai thô.
Là tay của người tập võ.
Ta vội vàng buông ra, rụt tay lại.
"Ảnh, lời vừa rồi của Mặc Cảnh ngươi đừng quá để ý, hắn chính là miệng chó không mọc được ngà voi..."
Ta mắng Mặc Cảnh một trận.
Hiện tại càng ngày ta càng cảm thấy mình bị mù. Thế mà hắn còn cao cao tại thượng, khinh thường Ảnh.
Ảnh tốt hơn hắn nhiều.
Ta càng mắng càng hung, ánh mắt liếc qua Ảnh, lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên.
"Ảnh, ngươi cười rồi."
Ta bỗng thấy tò mò, dưới mặt nạ màu bạc kia, rốt cuộc là gương mặt như thế nào.
Lúc trước khi ta cứu Ảnh, cũng đã đeo mặt nạ.
Cho nên, ta chưa hề nhìn thấy mặt mũi của hắn.
"Ảnh, ta có thể nhìn mặt của ngươi không?"
"Gia tộc ta có một quy định, nếu người nào nhìn mặt của ta, nhất định phải gả cho ta."
Giọng điệu của Ảnh rất chân thành, đột nhiên ghé sát vào:
"Lục Tửu, ngươi còn muốn xem không?"
Ta lặng lẽ lui về phía sau một bước: "Vậy quên đi."
Mơ hồ nhìn thấy mất mát chợt lóe rồi biến mất trên mặt hắn.
Ảnh thả đèn sông cùng ta, sau đó xem ảo thuật. Chơi tận hứng chúng ta mới trở về cùng nhau.
"Tiểu nương tử, uống rượu cùng ta đi~"
Lúc này, một giọng nói không có ý tốt vang lên.
Ta quay đầu nhìn lại, thấy một người trẻ tuổi mặt đầy hung dữ xông về phía ta.
"Ô, đây không phải Lục Tửu sao? Bị Thái Tử hưu rồi, vừa khéo làm thϊếp cho bổn thiếu gia..."
Ta nhận ra hắn.
Là con trai của Thừa tướng đương triều, cũng là biểu đệ của Nhϊếp Chính Vương.
Hắn ở trong cung yến ngược lại rất thành thật, bộ dạng sợ hãi rụt rè.
Không nghĩ tới trên đường này lại kiêu ngạo như thế.
Ta vừa định lấy bột thuốc ra khỏi tay áo thì Ảnh đã đạp một cước qua, khiến công tử bột kia bị đá bay ra ngoài.
"To gan, lại dám đạp ta, người đâu!" Hắn rất phẫn nộ.
Trong nháy mắt, vài hạ nhân xuất hiện bên cạnh hắn.
"Lên cho bổn công tử!"
Hắn ra lệnh một tiếng, mấy hạ nhân kia lập tức xông về phía Ảnh.
Ta lặng lẽ đếm, khi đếm đến mười, trên mặt đất đã nằm la liệt một đống người.
Tên công tử bột kia cũng sợ tới mức run lẩy bẩy, cố chống đỡ nói:
"Ngươi biết bổn công tử là ai không?"
Mặt Ảnh hờ hững nhìn hắn:
"Vậy ngươi biết ta là ai không?"
Tên công tử bột nhìn chằm chằm Ảnh một lát, hình như nghĩ đến cái gì, ánh mắt trừng to:
"Hôm yến tiệc gia đình đó... Ngươi là..."
Ảnh lại đạp thêm phát nữa khiến hắn ngất luôn.
Sau đó ta và Ảnh rời đi.
"Vừa rồi công tử bột kia bị ngươi dọa đến choáng váng rồi." Ta nói.
"Trông ta đáng sợ như vậy sao? Giọng Ảnh có chút mất mát.
Cùng sát thần vừa rồi như hai người khác nhau.
Ta muốn vỗ vai hắn, lại phát hiện hắn quá cao, nên đành đổi sang đập cánh tay của hắn.
"Không đáng sợ đâu."
Ngay sau đó, Ảnh đã nở một nụ cười.
Vẫn rất dễ dụ.