Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 18

Không nằm ngoài dự đoán, bó hoa hướng dương cũng được cắm vào bình nước, đặt trên chiếc tủ nhỏ ở cửa ra vào cùng với chiếc bình hoa tinh xảo.

Bó hoa loa kèn lần trước vẫn chưa tàn, trong nhà còn có cả hoa hồng.

Như thể trong tầm mắt khô khan của Sở Dịch Lan, đột nhiên xuất hiện rất nhiều màu sắc.

"Thẩm Liên, chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Chu Óanh Ngọc bị nụ cười của Thẩm Liên mê hoặc đến mức tim đập thình thịch, không nhịn được hỏi.

Thẩm Liên mỉm cười: "Tôi đã tặng một bó hoa hướng dương."

"Ừm."

"Hy vọng người nhận được có thể có một ngày tốt đẹp."

Chu Óanh Ngọc: "..." Không hiểu gì cả.

Thẩm Liên tiện tay hái chiếc lá khô trên vai cô ta, "Không có gì, xuất phát thôi."

Bên này Sở Dịch Lan "rầm" một tiếng gập máy tính lại.

Đối mặt với vô số ánh mắt, Thẩm Liên như thể đã nói ra một câu tỏ tình vừa kín đáo vừa rõ ràng.

Sao lại không buông thả hơn chút nữa? Sở Dịch Lan khoanh tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, như thể đó chính là Thẩm Liên.

Dương Bân: "..." A a a a, rốt cuộc có ai nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?!

Cũng không trách Dương Bân, anh ta sáng nay mới đi công tác về.

Còn chuyện của Thẩm Liên, Sở Dịch Lan không hề đề cập với anh ta.

Ngày quay đầu tiên, độ khó không lớn, chủ yếu là để các khách mời làm quen với nhau, làm quen với môi trường rừng rậm, các thử thách sau này sẽ đều xoay quanh khu vực này.

Đến chiều tối, các khách mời cuối cùng cũng đến đích.

Mọi người đều mệt mỏi rã rời, cầm theo đồ tiếp tế ngồi bệt xuống đất không muốn động đậy.

Thẩm Liên nhận lại điện thoại từ nhân viên công tác, định nhắn tin cho trợ lý của Sở Dịch Lan, nhưng lại nhịn xuống.

Cậu và đối phương chưa từng gặp mặt, hơn nữa chuyện của cậu và Sở Dịch Lan cũng không tiện nói với người ngoài.

Thẩm Liên định bụng ngủ lại phòng nghỉ một đêm, nhưng sau đó chương trình thông báo với cậu rằng không đủ chỗ.

Thẩm Liên muốn ở lại, có lẽ phải chen chúc trong ký túc xá tạm thời dành cho nhân viên.

Thẩm Liên cau mày, đúng lúc này, Tiền Cao gọi điện thoại đến.

"Tối nay không có việc gì chứ?"

Thẩm Liên: "Ừm."

Tiền Cao: "Tôi đến đón cậu, có một bữa tiệc."

Thẩm Liên đồng ý, vừa hay đỡ được một khoản tiền xe.

Lúc xuống núi trời đã tối đen, mọi người lần lượt đi, bỗng nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.

"Trịnh Ca?"

"Trịnh lão sư, anh không sao chứ?!"

Trịnh Ca không đứng vững, ngã vào vũng bùn, vết thương cũ ở mắt cá chân bị lại ẩn ẩn đau,

Anh ta là bảo bối của chương trình, hơn nữa còn có Chu Đường Tư dặn dò kỹ lưỡng, một đám nhân viên công tác xúm lại, hận không thể kiếm cái cáng đến khiêng Trịnh Ca xuống núi.

Thẩm Liên liếc mắt nhìn, tiếp tục lên đường.

Tiền Cao ở gần đây, ước chừng chỉ mười mấy phút là đến.

Trịnh Ca được dìu hai bên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng Thẩm Liên càng đi càng xa.

Cảm giác kỳ quái trong lòng Trịnh Ca gần như muốn hóa thành hình dạng.

Trong suốt quá trình ghi hình hôm nay, Thẩm Liên không hề có chút nào quá khích, ngược lại, biểu hiện của cậu ta rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống người lần đầu tiên tham gia chương trình thám hiểm.

Hai tháng trước, bọn họ còn đang đấu đá nhau trên mạng, Trịnh Ca đại chiến toàn thắng, Thẩm Liên bị người người chán ghét, hôm nay gặp lại, Thẩm Liên thật sự không để tâm sao?

Sự thay đổi to lớn của Thẩm Liên khiến Trịnh Ca không thể thích ứng.

"Tiền ca, tôi đến rồi, xe nào của anh vậy?" Thẩm Liên vừa gọi điện thoại vừa hỏi.

Cùng lúc đó, một chiếc Pagani màu xám bạc lái vào, dừng lại trước phòng nghỉ.

Thẩm Liên liếc nhìn một cái, lại thấy xe của Tiền Cao bật đèn nháy, bèn chạy chậm đến.

Trịnh Ca được nhân viên công tác dìu xuống, người đàn ông bước xuống từ chiếc Pagani mặc vest lịch lãm, tuy ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra khí chất phi phàm.

Trịnh Ca nhào vào lòng người đàn ông, nói gì đó với anh ta, sau đó nhìn về phía Thẩm Liên.

Người đàn ông nhanh chóng sải bước đi tới.

Thẩm Liên đã lên xe.

Tiền Cao nhận ra người đàn ông, "Trời ạ, Chu Đường Tư! Thẩm Liên, cậu lại làm gì thế?"

Vừa nghe thấy cái tên Chu Đường Tư, Thẩm Liên liền cảm thấy xui xẻo, cậu lạnh giọng nói: "Lái xe."

Tiền Cao không nhịn được đạp ga, chiếc xe bảy chỗ đã cũ phóng vụt đi, vừa lúc lướt qua trước mặt Chu Đường Tư, hất tung bụi đất vào mặt anh ta.

Mọi người: "..."