Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 47: Nụ hôn đầu

Hơi thở hai người dồn dập, tư thế ngửa đầu của Thẩm Liên hơi khó chịu.

Ngay sau đó, Sở Dịch Lan ôm lấy eo cậu, gần như xoay người một vòng, eo nhỏ thật đấy, Sở Dịch Lan thầm nghĩ, dùng một chút lực nhấc bổng Thẩm Liên lên.

Lúc này, tầm mắt hai người ngang bằng nhau, ngón tay Thẩm Liên luồn vào mái tóc Sở Dịch Lan, tóc đã dài hơn một chút, sờ vào thấy hơi gai tay, nhưng lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thẩm Liên mặc cho Sở Dịch Lan hôn lên cổ mình, nụ cười trầm thấp cứ thế tràn ra.

Trịnh Ca đương nhiên nghe thấy tiếng cười, sau đó dừng lại trước cửa phòng chứa đồ.

Cậu ta nhìn thấy Sở Dịch Lan đi vào đây, chỉ có trong này mới có người.

Sở Dịch Lan véo eo Thẩm Liên một cái, khiến Thẩm Liên kêu rên thành tiếng.

Lần này, âm thanh càng thêm rõ ràng, nghe là biết ngay đang làm gì, Trịnh Ca sững người, hai má lập tức đỏ bừng, nhưng lại tò mò, người bên trong là ai...

Trịnh Ca thậm chí còn đưa tay gõ cửa: "Có ai trong đó không?"

Mẹ kiếp!

Thẩm Liên nổi giận, định bụng mắng chửi, liền thấy Sở Dịch Lan đột ngột đạp mạnh vào cửa, "ầm" một tiếng vang lớn, người bên ngoài đã sợ hãi bỏ chạy.

Lần này thật sự không còn ai nữa, Thẩm Liên thở hổn hển cười hỏi: "Anh không sợ Trịnh Ca đau lòng sao?"

Sở Dịch Lan ngậm lấy môi cậu, lười nghe những lời vô nghĩa này.

Bọn họ chìm đắm trong men say tình ái, linh hồn hai người như gặp nhau ở nơi tận cùng của thế giới, không hề che giấu, giải phóng tất cả khát khao của mình, cuối cùng ôm nhau nhảy xuống từ nơi cao nhất.

Không biết đã qua bao lâu, Sở Dịch Lan mới buông Thẩm Liên ra.

Thẩm Liên đứng cũng không vững, chỉ có thể dựa vào người anh ta.

"Sở Dịch Lan."

"Hửm?"

"Đừng coi em là đồ vật, cũng đừng thử lòng em hay tìm cảm giác mới lạ."

"..."

Thẩm Liên nói: "Anh hãy thử yêu em đi."

Sở Dịch Lan muốn đối mặt nói chuyện với Thẩm Liên, nhưng Thẩm Liên lại giống như con tôm luộc, anh ta đỡ mấy lần, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền đưa tay nâng mặt Thẩm Liên lên, cau mày hỏi: "Sao vậy?"

"Không còn sức." Thẩm Liên cũng không hiểu, cậu thử cử động ngón tay, tê tê dại dại, "Sở gia, hình như em bị hạ đường huyết."

Sở Dịch Lan nghe vậy liền bế Thẩm Liên lên, sải bước đi lên lầu.

Trên đường đi, Thẩm Liên cả người mềm nhũn, chỉ có miệng là cứng, vẫn một mực giải thích với Sở Dịch Lan rằng đây là do chưa ăn tối, không liên quan gì đến việc hôn, cậu là đàn ông đích thực, tràn đầy năng lượng! Một đêm bảy lần dễ như ăn cháo.

Sở Dịch Lan cúi đầu liếc Thẩm Liên một cái, như thể đã ghi nhớ câu nói này.

Thẩm Liên lập tức sởn gai ốc, cuối cùng cũng im lặng.

Khách sạn này là do nhà Chu Nguyên Lâm hợp tác với hai nhà khác mở, vì vậy việc Sở Dịch Lan có phòng ở đây cũng không có gì lạ.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn đến, cháo trắng nóng hổi và mấy món ăn kèm thanh đạm ngon miệng, sau đó lại là một đống đồ ngọt.

Thẩm Liên ăn một miếng bánh mousse chocolate trước, nghỉ ngơi vài phút, có vẻ như đã đỡ hơn một chút.

Cậu dựa vào chiếc ghế êm ái, từng thìa từng thìa ăn cháo trắng.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lửa giận trong lòng Sở Dịch Lan bốc lên ngùn ngụt: "Cậu là con nít lên ba à? Ăn cơm mà cũng cần người ta giám sát?"

Thẩm Liên "á" một tiếng: "Vừa cướp đi nụ hôn đầu của em xong, giờ lại trở mặt vô tình rồi."

Sở Dịch Lan: "..."

Thẩm Liên không nghe thấy câu trả lời, bỗng nhiên nhìn về phía người đàn ông: "Sở gia, anh cũng là nụ hôn đầu, phải không?!"

Sở Dịch Lan: "Ăn đồ của cậu đi!"

Thẩm Liên cười toe toét.

Nếu là Phùng Duyệt Sơn, Chu Nguyên Lâm, thì nụ hôn đầu là cái quái gì, đã là người có thân phận như vậy rồi, còn bày đặt chơi trò ngây thơ trong sáng, nhưng Sở Dịch Lan thì khác, những gì anh ta đã trải qua khiến anh ta không thể dễ dàng thân mật với bất kỳ ai.