Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 45: Anh có thể tin tưởng tôi mãi mãi

"Trịnh Ca, lần này Sở tổng lại không đến chỗ cậu kìa."

Lúc này, Ngô Thành, người đã xảy ra xung đột với Thẩm Liên ở cửa phòng trang điểm, đang đứng bên cạnh Trịnh Ca, giọng điệu châm chọc, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự ghen tị.

Anh ta biết rõ một chút về mối quan hệ phức tạp này, hai chàng trai xuất chúng đều say mê Trịnh Ca, tài nguyên đưa đến tận tay, ai mà không động lòng?

Về phần Thẩm Liên, Ngô Thành vô cùng khinh thường.

Nguồn gốc của sự khinh thường này, không nhất định là vì anh ta không ưa bộ dạng si tình của Thẩm Liên, dù sao thì nếu có cơ hội, biết đâu Ngô Thành còn nịnh nọt hơn cả Thẩm Liên, anh ta chỉ là tiếc nuối vì người được lựa chọn không phải là mình.

Thậm chí còn thường xuyên tự đặt mình vào vị trí của Thẩm Liên, cảm thấy bản thân sẽ làm tốt hơn cậu, ít nhất là sẽ không rơi vào kết cục bị người người chán ghét.

Trịnh Ca mím môi cười: "Tôi và Sở tổng chỉ là bạn bè bình thường."

Dù nói vậy, nhưng trong lòng Trịnh Ca cũng có chút kinh ngạc.

Trước đây, ở những nơi cậu ta xuất hiện, ánh mắt Sở Dịch Lan luôn âm thầm nhìn về phía cậu ta, lâu dần, Trịnh Ca đã quen, cũng dần dần trở nên có ỷ lại không sợ gì, cảm thấy phiền phức.

Cậu ta không thích sự u ám trên người Sở Dịch Lan, ngược lại, Chu Đường Tư tự tin và kiêu ngạo, mới là người mà cậu ta theo đuổi.

Nghĩ đến đây, tim Trịnh Ca đập nhanh một cách vô cớ, lại là cảm giác bất an quen thuộc kia, cậu ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn Sở Dịch Lan, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt đối phương đang nhìn về phía một góc trong sảnh tiệc, nhìn theo ánh mắt đó, cậu ta liền thấy gương mặt trắng nõn lạnh lùng của Thẩm Liên.

Tim Trịnh Ca đập mạnh, Sở Dịch Lan đang quan sát Thẩm Liên?!

Giây tiếp theo, Sở Dịch Lan thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu lắng nghe Ninh Tư Hàm nói gì đó.

Chắc là mình nhìn nhầm rồi, Trịnh Ca thầm nghĩ.

Bên này, Thẩm Liên uống cạn ly rượu gạo, sự uy hϊếp mà cậu dự đoán không hề xuất hiện, người ngồi đối diện cậu không phải là ông chủ của Hưng Đồ, mà là tổng giám đốc của một công ty giải trí khác - truyền thông Khải Minh, nhưng sự dụ dỗ thì rất rõ ràng.

Tổng giám đốc Khải Minh - Phương Thịnh, khoảng bốn mươi tuổi, không giống những người đàn ông trung niên bụng bia đầu hói, ngược lại, ông ta giữ dáng rất tốt, tóc mai hai bên hơi bạc, kiểu tóc gọn gàng, đeo kính, ngũ quan không quá nổi bật, nhưng lại toát ra khí chất hơn người.

Phương Thịnh đã ném cành ô liu, đồng thời trong mắt ông ta không hề che giấu sự yêu thích đối với Thẩm Liên.

Khải Minh, là một công ty tốt, nếu có thể gia nhập, đối với Thẩm Liên mà nói cũng là một bước tiến mới, hơn nữa, cậu còn có hy vọng trở thành "người trong lòng" của Phương Thịnh.

Thẩm Liên nâng ly rượu, thái độ khiêm tốn: "Cảm ơn Phương tổng đã ưu ái, nhưng đáng tiếc, tôi không có ý định đó."

Phương Thịnh hơi nhướn mày: "Cơ hội tốt như vậy, cậu chắc chắn chứ?"

Thẩm Liên: "Chắc chắn."

Dù sao cậu cũng đã quen kiêu ngạo rồi, kiếp trước, vào lúc khó khăn nhất, cậu cũng chưa từng dựa dẫm vào ai để đi lên, bài xấu thì đánh lại từ đầu đối với Thẩm Liên mà nói cũng là chuyện thường, huống chi, kiếp này cậu đã gặp được Sở Dịch Lan.

Thẩm Liên thích ai, thì tình cảm dành cho người đó nhất định phải trong sạch.

Phương Thịnh thấy Thẩm Liên vẻ mặt nghiêm túc, không phải là chiêu trò Lạt mềm buộc chặt, trong lòng có chút không vui, nhưng sự rung động lại càng thêm sâu sắc, đàn ông ít nhiều đều có lòng chinh phục.

"Đây là danh thϊếp của tôi." Phương Thịnh đưa cho Thẩm Liên: "Hoan nghênh cậu thay đổi ý kiến bất cứ lúc nào."

Vì lịch sự, Thẩm Liên vẫn nhận lấy: "Cảm ơn Phương tổng."

Sở Dịch Lan vừa lúc nhìn thấy cảnh này, khí thế quanh người anh ta bỗng trở nên nguy hiểm.

Phùng Duyệt Sơn vội vàng đứng dậy, đi vòng ra chỗ Chu Nguyên Lâm, miệng lẩm bẩm: "Tôi chịu thua, không biết cậu ta bị làm sao nữa, đừng có mà không vui rồi đánh tôi đấy."

Thẩm Liên cáo từ Phương Thịnh, quay người đi vào nhà vệ sinh.