Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 25: Cậu giỏi lắm!

Trong phòng khách, tiếng đồ đạc bị đập phá vang lên không ngớt.

Sở Dịch Lan hai mắt đỏ ngầu, đưa tay bóp cổ Thẩm Liên.

Sức lực Thẩm Liên không bằng anh ta, nhưng động tác rất nhanh, trực tiếp đấm một phát vào vai Sở Dịch Lan.

"Mẹ kiếp!" Sở Dịch Lan tức giận đá văng chiếc ghế bên cạnh.

Thẩm Liên đẩy Sở Dịch Lan ra, đồng thời mượn lực lao về phía trước, cong đầu gối húc thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.

Sở Dịch Lan nhanh tay lẹ mắt che chắn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Liên với vẻ khó tin: "Cậu chơi thật à?!"

Hai người đánh nhau một hồi, đập phá không ít đồ đạc, nhưng trên thực tế đều không bị thương gì nghiêm trọng.

"Sao anh không tức chết tôi đi?" Thẩm Liên túm lấy cổ áo Sở Dịch Lan, vẻ mặt kiên quyết không chịu bỏ qua, "Anh không xóa số Trịnh Ca, tôi lập tức cút khỏi đây!"

Cách đe dọa mới lạ thật đấy.

Sở Dịch Lan đầy đầu dấu chấm hỏi: "Không phải cậu vừa mới xóa cho tôi rồi sao?"

"Ý tôi là sau này anh không được phép thêm lại!"

Sở Dịch Lan cau mày: "Tôi trông giống loại người ti tiện đó lắm sao?"

Thẩm Liên nghiêm túc đánh giá Sở Dịch Lan, như đang cân nhắc xem câu này có phải là sự thật hay không.

"Là anh tự nói đấy nhé." Giọng điệu Thẩm Liên dịu đi một chút.

Cậu cúi người ghé sát, chóp mũi chạm vào chóp mũi Sở Dịch Lan, giống như một chú động vật nhỏ, ngửi ngửi vài cái.

"Đừng để tôi ngửi thấy mùi của người khác trên người anh." Thẩm Liên nói xong, từ từ cúi đầu, hàm răng cắn lấy cổ áo vướng víu, kéo sang một bên.

Sở Dịch Lan bỗng nhiên hít sâu một hơi.

Anh ta cảm nhận được răng nanh sắc nhọn của Thẩm Liên đang áp sát vào cổ mình, như thể chỉ cần một giây sau là có thể cắn ra hai lỗ máu.

Khi hung dữ thì như một con thú hoang, khi ngoan ngoãn thì lại vô cùng đáng yêu, khi tức giận thì như núi lửa phun trào, Sở Dịch Lan rốt cuộc cũng được thấy một Thẩm Liên hoàn toàn khác.

Ánh mắt chiếm hữu đen kịt vừa rồi của Thẩm Liên khiến anh ta giật mình.

Nhưng đồng thời, một cảm xúc hưng phấn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó lại trào dâng trong lòng, khiến huyệt thái dương Sở Dịch Lan giật liên hồi, nhất thời quên cả việc trách tội Thẩm Liên.

Thẩm Liên nói không sai, Trịnh Ca thoạt nhìn ngây thơ vô hại, nhưng lại rất đào hoa, anh ta luôn hứa hẹn mơ hồ với Sở Dịch Lan, nhưng lại dành phần lớn tình cảm cho Chu Đường Tư.

Đây không phải là điều Sở Dịch Lan muốn.

Thậm chí nó còn trở thành nguồn cơn đau khổ của anh ta.

Sở Dịch Lan đã sớm phát hiện ra, anh ta không giống người bình thường, một khi đã thích thứ gì, anh ta phải có được nó bằng mọi giá.

Bằng mọi giá!

Dù tốt hay xấu, đều phải nuốt trọn vào bụng.

Đây là một loại tình cảm bệnh hoạn và cố chấp, nhưng vừa rồi, Sở Dịch Lan lại nhận được sự đáp lại.

Anh ta nhìn thấy thứ gì đó tương tự trong mắt Thẩm Liên.

Phải chăng điều này chứng minh rằng, bọn họ là cùng một loại người?

Giống như bụi gai mọc um tùm trong đêm tối và hoang dã, bám chặt lấy đối phương, bao bọc lấy đối phương, cho dù có rơi xuống địa ngục, hai người cũng sẽ cùng nhau.

Sở Dịch Lan rốt cuộc cũng cảm thấy, giữ Thẩm Liên bên cạnh, bắt đầu trở nên thú vị rồi.

Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dần dần dịu xuống.

Thẩm Liên lập tức khôi phục dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nằm vật ra ghế sofa như sắp chết đến nơi: "Sở gia, eo em đau..."

Sở Dịch Lan tức giận bật cười: "Bây giờ cậu mới biết đau à? Cậu mắng tôi hèn nhát, đấm vỡ bình hoa ba triệu tệ, đá hỏng kệ hoa bảy mươi vạn tệ, cậu giỏi lắm, cậu ghê gớm lắm!"

Thẩm Liên: "..."

Thẩm Liên cứ tưởng Sở Dịch Lan sẽ tính sổ với mình sau, nhưng không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Mà bản thân Thẩm Liên, là người rất biết "lợi dụng sự sủng ái mà làm càn".

Lần trước quay quảng cáo, cậu đã xin WeChat của nhϊếp ảnh gia Triệu Bản.

Thẩm Liên xin Triệu Bản một tấm ảnh, là kiểu ngậm hoa hồng nhìn chằm chằm vào ống kính, sau đó in ra, mua khung ảnh l*иg vào, cuối cùng đưa cho Sở Dịch Lan.