Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 13: Trêu ngươi người khác

Không cần nhìn, Thẩm Liên cũng biết cư dân mạng đang mắng chửi mình như thế nào.

Mà Trịnh Ca từ lúc nhìn thấy Thẩm Liên thì sắc mặt đã không tốt rồi.

Nụ cười của anh ta cứng đờ, ánh mắt thay đổi khó lường, có sự kiêng dè và oán hận giấu kín, nhưng mà hình như anh ta nhanh chóng nhận ra đây là đang quay hình, những cảm xúc tiêu cực kia trong nháy mắt biến mất, ngưng tụ thành vẻ bất đắc dĩ và thản nhiên trong đáy mắt, khàn giọng nói: "Lâu rồi không gặp, Thẩm Liên."

Thẩm Liên thầm nghĩ, diễn xuất này cũng được đấy chứ, sao trên mạng lại có mấy người nói Trịnh Ca đóng phim là "bình hoa di động" nhỉ?

Thẩm Liên gật đầu: "Lâu rồi không gặp."

[Trời ơi! Tiểu Ca nhà chúng ta thật đáng thương!]

[Rốt cuộc Thẩm Liên đang giả vờ cái gì vậy?!]

[Người mới đưa tin, cho hỏi chút, đây là Thẩm Liên mà mọi người nói là xấu xí, già nua, quê mùa đó sao?]

[Ôi trời ơi! Vô tình click vào chương trình này, anh chàng đẹp trai mặc áo phông xanh lam kia là ai vậy? Cho tôi xin info trong vòng ba phút!]

[Người ở trên, Thẩm Liên mà cậu cũng có thể nuốt trôi à? Cậu bị điên rồi sao?]

[Lầu trên, bà đây thích ai thì thích, liên quan gì đến cậu?]

Bình luận lập tức tranh cãi không ngớt.

Nói thật, đến cả những anti-fan chuyên nghiệp cũng phải im lặng.

Ban đầu, bọn họ định dắt mũi dư luận về phía Trịnh Ca, dù sao thì người này có độ hot cao, nhưng mà không ai ngờ rằng sau hai tháng im hơi lặng tiếng, Thẩm Liên lại "phản công mạnh mẽ" như vậy.

Thay đổi hình tượng rồi?

Phải nói là, thay đổi cũng hay đấy chứ.

Mọi người quyết định tiếp tục quan sát.

Nhưng mà dù sao thì, màn chạm trán giữa Trịnh Ca và Thẩm Liên, hiệu quả còn tốt hơn cả mong đợi của tổ chương trình!

Ban đầu, tổ chương trình định để Thẩm Liên thu hút hỏa lực, những cảm xúc tiêu cực của khán giả đều dồn hết cho cậu, thời lượng lên hình cũng không cần quá nhiều, dù sao thì người này rất giỏi tự tìm đường chết, chỉ cần quay một hai phân cảnh thảm hại, đủ để khơi dậy cảm xúc của khán giả là được.

Ai ngờ đâu lúc này, khi tất cả khách mời đứng chung một chỗ, Thẩm Liên lại nổi bật hơn hẳn, khiến người khác vừa nhìn đã chú ý đến.

Mà kiểu người như vậy, chắc chắn là đối tượng được các quay phim yêu thích.

Phát hiện ra ống kính hướng về phía mình hơi lâu, Thẩm Liên khẽ nheo mắt, mỉm cười.

Bình luận: [???]

[Không phải chứ, tên này tưởng rằng mình làm bộ cool ngầu là sẽ đẹp trai lên sao?]

[Tôi, một con người háo sắc, xin được chứng nhận, anh ta thật sự rất đẹp trai.]

Không ai chú ý đến, lượng fan hâm mộ trên Weibo của Thẩm Liên, vốn dĩ "án binh bất động" bấy lâu nay, đang dần dần tăng lên...

Ăn cơm trưa xong, buổi chiều chính thức bắt đầu ghi hình, vẫn là phát sóng trực tiếp.

Bầu không khí trong phòng nghỉ ngơi rất kỳ lạ.

Hầu như không có ai nói chuyện.

"Thẩm Liên, cơm của anh có đủ không?" Chu Oánh Ngọc bước tới, bưng hộp cơm của mình, cơm bên trong đã bị chia làm đôi.

Trịnh Ca liếc nhìn về phía này.

Thẩm Liên ngẩng đầu: "Cũng được, ăn không hết à?"

"Ừm." Chu Oánh Ngọc gật đầu: "Tôi cần phải giữ dáng."

Thẩm Liên đưa hộp cơm của mình ra: "Vậy thì đổ sang cho tôi đi."

Không biết có phải tổ chương trình cố ý hay không, mà hộp cơm của Thẩm Liên không những ít, mà bên trong còn toàn là rau, so với hộp cơm ba món mặn một món chay của những khách mời khác, thật sự là quá thảm hại.

Tổ chương trình cũng đang chờ đợi, chờ Thẩm Liên nổi nóng, lát nữa phát sóng là có "kịch hay" để xem rồi.

Ai ngờ đâu người này lại bình tĩnh đến lạ thường.

Lúc Chu Oánh Ngọc gắp cơm cho Thẩm Liên, còn nhân tiện gắp thêm cho cậu một ít thịt kho tàu và thịt bò xào ớt xanh.

Thẩm Liên nhìn Chu Oánh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Chu Oánh Ngọc mỉm cười.

Đợi đến khi Chu Oánh Ngọc ngồi xuống, Phùng Túc Túc chứng kiến toàn bộ quá trình, đột nhiên cắn đũa nói: "Oánh Ngọc tỷ tỷ thật tốt, ai cũng chơi chung được."

Hôm nay, Chu Oánh Ngọc buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng, còn Phùng Túc Túc thì mặc một bộ đồ màu sắc sặc sỡ, trông không giống đồ bình thường, mà giống như đang cosplay nhân vật hoạt hình nào đó.

Chu Oánh Ngọc nhìn vào mắt Phùng Túc Túc, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái.