Người Tình Của Đội Trưởng Quý

Chương 11

Mười vòng…

Khối lượng vận động lớn như vậy đối với các bác sĩ đến hỗ trợ, thật là một con số đáng sợ.

Ngay cả Lữ Tư Như cũng bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa sợ rồi.

Đêm qua, cô ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận cho đến khi tận mắt chứng kiến cách anh huấn luyện người trong đội, cảm thấy trong lòng hơi nhút nhát.

Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh.

Mọi người trong đội đặc nhiệm ấm ức mà than khổ một trận rồi nhanh chóng vắt bớt mồ hôi trên tay áo và tập hợp thành đội ngũ.

Sân tập luyện nắng nóng như lửa đốt, bầu trời xanh thẫm, gió ấm thổi mạnh, bên ngoài cát vàng cuốn theo gió bay lên, dãy nhà lầu cũ kĩ đứng sừng sững ở đó.

Ngẩng đầu lên liền có thể thấy cách quân khu không xa có một lá cờ đỏ tung bay. Màu đỏ đó đã trở thành màu sống động nhất ở vùng Tây Bắc hoang vu hẻo lánh này.

Quý Vân Hoài thu hồi ánh mắt, nheo mắt lại hoàn toàn nhìn không rõ đôi mắt của anh.

Nhưng anh chỉ cần đứng ở đó, toàn thân như tản ra một hơi lạnh lẽo.

Lữ Tư Như dùng tay che mắt khỏi ánh nắng chói chang, cắn chặt đôi môi căng mọng, đôi mắt ngập nước, nhìn cô ấy như vậy thực sự khiến người khác rất muốn bảo vệ.

Cô ấy dùng giọng điệu nhẹ nhàng, ngập ngừng nói: “Đội trưởng Quý, hôm nay trời khá nóng, mọi người tập luyện rất vất vả phải không.”

“Có việc gì à?”

Giọng nói đầy thô ráp như được huấn luyện qua, không nặng cũng không nhẹ mà cất lên làm cho người ta cảm thấy không dễ trêu chọc.

Quý Vân Hoài cầm chai nước khoáng được Thịnh Khải Châu lấy giúp ở dưới chân lên, ngẩng đầu uống một ngụm, yết hầu chuyển động lên xuống trông rất gợi cảm.

Thấy Lữ Tư Như còn đang suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, anh vặn nắp chai nước lại, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc, nói: “Đội ngũ tiếp tục huấn luyện.”

Khuôn mặt anh trông không có gì là thiếu kiên nhẫn mà chỉ để mọi người biết rằng anh đang ra lệnh cô ấy ra khỏi sân huấn luyện.

Lữ Tư Như nghẹn ngào, vẻ mặt chán nản: “Được rồi, mọi người cứ tiếp tục tập luyện, gặp lại sau nha.”

Ngay lúc cô ấy nghĩ rằng hiện giờ không thích hợp, lông mày rũ xuống lại nghe thấy Quý Vân Hoài hỏi lại: “Bác sĩ dẫn đội của cô là ai?”

Lữ Tư Như không hề nhận ra có gì đó bất thường, chậm rãi trả lời: “Là bác sĩ Bạc.”

Cách đó không xa Bạc Hạnh Nguyệt đứng khoanh tay, da trắng môi đỏ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nheo lại.

Trước khi đến đây cô đã tìm hiểu qua Bắc Cương có nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, nhưng không nghĩ ban ngày lại khô nóng đến thế.

Cô dùng hai tay làm quạt để đưa qua lại trên khuôn mặt để tại ra gió, dưới ánh nắng những sợi lông tơ trên mặt cô hiện rõ.

Theo ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy một đám đàn ông mồ hôi nhễ nhại chạy vòng quanh sân huấn luyện, những hạt mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống con đường đang chạy thoáng nhìn như những bông hoa nhỏ.

Cô cố tình không để ý khi thấy người khác cố gắng tiếp cận bắt chuyện với anh. Những tình huống giống như vậy thường xuyên xảy ra khi học cấp ba.

Khi đó mẹ anh bệnh nặng, lớp mười một khai giảng được một tháng thì Quý Vân Hoài mới tới điểm danh.

Bạc Hạnh Nguyệt cùng bạn bè đánh cược trong ba tháng có thể tán đổ Quý Vân Hoài.

Khi cô đang lo lắng không biết nên dùng cách thức nào để tiếp cận, chạng vạng tối hôm đó khi vừa làm xong bài tập toán, thu dọn cặp sách rồi đi xuống lầu.

Trùng hợp là vô tình bắt gặp ngay “mục tiêu”.

Giọng nói kia quá quen thuộc, Bạc Hạnh Nguyệt cố tình bước đi nhẹ nhàng nhưng không tiếp tục đi xuống lầu.

Hoàng hôn mờ mịt được bao phủ bởi ánh nắng màu cam nhạt, giọng điệu ôn hòa ấm áp: “Quý Vân Hoài, đầu học kì cậu không có đi học tôi đã giúp cậu in một vài đề thi của các môn với đáp án tham khảo rồi, cậu cầm lấy đi.”

Chàng trai có lông mày đen lạnh lùng liếc nhìn cô, trực tiếp từ chối: “Không cần, chủ nhiệm lớp đã đưa tôi rồi.”

Bạc Hạnh Nguyệt không biết nên nói gì tiếp theo, xấu hổ cầm xấp giấy tờ, chán nản nói: “Vậy được rồi, nếu cậu có gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi.”

Nói xong Bạc Hạnh Nguyệt vội vàng đi xuống lầu.

Đến góc cầu thang, cô cong môi mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô bước xuống với cặp sách trên vai, vừa mới đi được vài bậc lại tình cờ đυ.ng phải thiếu niên được mọi người đồn là “đóa hoa lạnh lùng”.

Khi đi ngang qua, Quý Vân Hoài chỉ ngửi thấy trong không khí thoang thoảng hương hoa nhài tươi mát.

“Hẹn gặp lại, bạn học Quý.” Bạc Hạnh Nguyết nói xong thản nhiên đi xuống lầu.

Câu nói đó như một trò đánh vào tâm lý, người thợ săn giỏi sẽ luôn xuất hiện dưới hình dạng của con mồi.

Lữ Tư Như nắm chặt các ngón tay, xấu hổ bước tới nắm lấy cánh tay của Thích Gia Hòa.

Thích Gia Hòa nói với giọng mong chờ: “Sao rồi, đội trưởng Quý nói gì với em vậy.”

Lữ Tư Như thở dài: “….”

Bạc Hạnh Nguyệt cũng theo mọi người rời khỏi sân huấn luyện, bóng dáng rời đi vẫn ung dung tự tại như xưa.

Quý Vân Hoài nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó không diễn tả được.

Đột nhiên anh nhớ lại lần trước đến Bắc Cương đó là lần duy nhất anh đăng tin lên vòng bạn bè.

Vừa mới họp xong, anh đứng dưới mái hiên để trú mưa.

Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy bóng dáng rất giống Bạc Hạnh Nguyệt, tóc xoăn, dáng người mảnh khảnh, màu sắc quần áo đều là màu cô thích nhất.

Nhưng người đó cầm ô vẫn luôn đi về phía trước không hề quay lại nên anh không nhìn rõ khuôn mặt.

Trong cơn mưa, cô gái đó vui vẻ khoác tay một người đàn ông, hai người dùng chung một chiếc dù và cử chỉ còn rất thân mật.

Quý Vân Hoài nhìn bật lửa dần tắt đi, trong lòng như bị dao đâm, cảm giác đau nhói quá chân thật.

Thịnh Khải Châu cợt nhả chạy tới, hét lớn: “Đội trưởng Quý…”

Thấy Quý Vân Hoài vẫn không nhúc nhích, Thịnh Khải Châu cảm thấy kì lạ, khóe môi nở nụ cười trêu chọc: “Cậu làm sao ngây người thế, bị ngốc à?”

Không có ai biết Quý Vân Hoài bị làm sao.

Tro thuốc cháy tàn rất nhiều xém chút rơi xuống mu bàn tay.

Thịnh Khải Châu cảm thấy rất sợ hãi, nghiêm túc nói: “Biểu cảm đó là sao, có phải cậu gặp chuyện gì không?”

Ai ai trong đội cũng đều biết Quý Vân Hoài là người không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, ở trong đội đặc nhiệm mấy năm nay, cùng anh xông pha khói lửa không ít.

Thậm chí mọi người trong trường quân đội đều biết rằng một số kỉ lục trong trường đều do anh lập ra.

Nhưng ngày hôm nay Thịnh Khải Châu thật sự không biết nên làm gì.

Suy cho cùng sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Quý Vân Hoài lan rộng giống như một trận lũ lụt, không cách nào ngăn cản được.

Không phải anh không nghĩ đến khả năng cô yêu đương rồi kết hôn, chỉ là anh thà chọn cách quên đi mà không biết.

Bạc Hạnh Nguyệt đi đến văn phòng, sức nóng trong người cô cuối cùng cũng bớt đi một ít.

Người phụ trách quân khu sắp xếp lại tài liệu, sau đó mời mọi người ngồi xuống, ông từ tốn giải thích: “Ở đây chúng tôi không có nhiều bác sĩ quân y, hơn nữa một số đồng chí nữ còn đang nghỉ thai sản nên đành phiền mọi người kiểm tra thể chất định kì.”

Thích Gia Hòa bắt tay người phụ trách, khéo léo đáp :“Không sao cả, chúng tôi đến đây để hỗ trợ mà, cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Nghỉ ngơi một lát, cả nhóm đi đến bệnh viện vì đi lại đường cũ nên chắc chắn phải đi ngang qua sân huấn luyện

Ở Bắc Cương hoàng hôn rất muộn, ban ngày dài, mười giờ tối bên ngoài vẫn sáng như ban ngày.

Nắng nóng ập tới, bầu trời không một đám mây gió thổi tới làm váy cô gợn sóng.

Chiếc váy màu xanh cuộn lên như sóng biển.

Làn gió cuốn qua mọi người đều cảm thấy mát mẻ hơn một chút.

Sau khi chạy xong mười vòng, chiếc áo ngắn tay họ mặc cuối cùng cũng khô ráo hơn một chút nhưng lát sau lại thấm đẫm mồ hôi.

Sau khi điều chỉnh một chút môn tiếp theo là bắn súng, môn này không yêu cầu quá nhiều về mặt thể chất.

Quý Vân Hoài bố trí xong nhiệm vụ, anh nói: “Mỗi người có cơ hội được bắn năm lần, điểm tuyệt đối là năm mươi điểm, qua bốn mươi điểm được tính là thông qua.

Bia ngắm được đặt cách mọi người khoảng chục mét, với khoảng cách xa như vậy thì việc hoàn thành mục tiêu không bị trượt sẽ khó khăn đến mức nào.

Không để mọi người trong tiểu đội thở, Qúy Vân Hoài nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Hôm nay, chỉ cần có một người thấp hơn bốn mươi điểm, tất cả đều phải ở lại luyện tập.”

Loại yêu cầu này quá tàn nhẫn.

Mặc cho ai cũng kêu than ai oán.

Thịnh Khải Châu nhếch khóe môi, trong lòng mềm nhũn rất muốn thay mặt bọn họ xin giúp: “Đội trưởng Quý… việc này hình như có chút làm khó bọn họ.”

Quý Vân Hoài nhìn vẻ mặt ưu sầu của đám tân binh một hồi sau đó cười hỏi: “Rất khó sao?”

“Chúng ta thi đấu đi.” Anh nhướng mày cầm lấy khẩu súng trên bàn, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt: “Nếu cậu ấy thắng, các cậu không cần huấn luyện theo phương pháp của tôi.”

Thịnh Khải Châu vì muốn mọi người xung quanh lại xem náo nhiệt mà không sợ lớn chuyện: “Tôi cảm thấy như vậy chưa đủ, chi bằng hỏi ý kiến mọi người xem.”

Anh ấy giơ tay lên hét lớn: “Bác sĩ Bạc, cô cảm thấy thế nào?”

Sự chú ý của mọi người dồn vào cô.

Cô nói từng chữ một như đang trịnh trọng tuyên thề: “Tôi cược Quý Vân Hoài thắng.”

Trong đội đều gọi anh là đội trưởng hiếm khi có ai gan dạ dám gọi thẳng họ tên của anh như cô.

Đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng thì thầm mấy chữ đó thực sự rất kiên định.

Mọi người thực sự bị sốc, ai ai cũng hét lên thật to.

Rất nhanh cuộc so tài giữa hai người đã chính thức bắt đầu.

Quý Vân Hoài kiểm tra trang bị, hai tay thẳng tắp nhắm chuẩn vào mục tiêu, ánh mắt sắc bén bình tĩnh với khuôn mặt trông rất bình thản.

“Bang, bang , bang…” Vài tiếng súng vang lên, cả năm viên đạn đều được bắn ra.

Động tác diễn ra nhanh chóng không hề có sự cẩu thả hay e ngại nào.

Anh bình tĩnh đưa súng, kiêu hãnh nhưng không kiêu ngạo, ngẩng cao đầu với quai hàm sắc bén: “Đây, đến lượt cậu”

Người so tài cùng anh cũng là “thiên tài” trong đội tên Ngô Hướng Minh, các phương diện tố chất đều rất giỏi.

Ngô Hướng Minh hít một hơi thật sâu, cách mở màn không thoải mái như Quý Vân Hoài.

Đợi đến khi cả hai cùng bắn xong, kết quả đều được mọi người nhìn thấy.

Thịnh Khải Châu vinh quang được trao nhiệm vụ báo cáo: “Ngô Hướng Minh bốn mươi bảy điểm.”

Nhóm người vang lên một tràng pháo tay, đây chắc chắn là một thành tích rất cao đáng để ăn mừng.

Sau đó ánh mắt Thịnh Khải Châu chứa đầy sự kinh ngạc, dài giọng nói: “Đội trưởng năm mươi điểm.”

Toàn đội im lặng một lúc rồi vỗ tay như sấm rền.

Mọi người không có gì để nói ngoài sự ngưỡng mộ.

Thịnh Khải Châu càng cười càng thêm ngạo mạn: “Tôi đã nói gì nào, đám nhãi ranh các cậu đừng khiêu chiến quyền uy của đội trưởng Quý đúng không?”

Lữ Tư Như vỗ tay, sắc mặt đỏ bừng với ánh mắt ngưỡng mộ giống như cô gái mới biết yêu: “Đội trưởng Quý đẹp trai quá đi.”

Bạc Hạnh Nguyệt vô thức cụp hàng lông mi dài dày của mình xuống, không nói gì trong lúc mọi người ầm ĩ.

Trong trí nhớ của cô, anh vẫn luôn là một chàng trai trẻ đầy sức sống từng hứa hẹn sẽ giỏi nhất thế giới.

Cô đương nhiên đã sớm biết rằng Quý Vân Hoài sẽ thắng.

Cũng giống như trong buổi hội thao của trường sáu năm trước, một cơn gió nhẹ thổi qua làm một góc áo của bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt của chàng trai bay phấp phới, anh đã vượt qua vạch đích và giành vị trí thứ nhất đem vinh quang về cho tập thể.

***

Sau khi được cấp trên thông báo việc kiểm tra thể chất sẽ được chia làm hai ngày, hôm nay chỉ kiểm tra một số hạng mục đơn giản, bọn họ đến bệnh viện chờ là được.

Sau khi Quý Vân Hoài tuyên bố huấn luyện kết thúc, trực tiếp quay về ký túc xá tắm rửa.

Có một điều mà quân nhân có thể làm mà người thường không thể khi xếp hàng, đó là giữ yên tĩnh, trật tự, điều này giúp các bác sĩ có thể làm việc hiệu quả hơn trong quá trình khám bệnh.

Bên trong cửa, chiếc cổ trắng nõn của Bạc Hạnh Nguyệt hơi cúi xuống, mái tóc dài xoăn buông xõa, dáng người điềm tĩnh và mềm mại.

Cô mặc áo blouse trắng, trước ngực có cài cây bút đen, ánh mắt trong trẻo.

Dường như không có sự xao lãng mà ngược lại rất tập trung và nghiêm túc khi làm việc.

Người xếp hàng phía trước đi qua một vòng, đến lượt Quý Vân Hoài, anh bước vào nhàn nhã ngồi xuống.

Người đàn ông mang đôi bốt quân đội, lưng thẳng, áo sơ mi không một nếp nhăn, cà vạt màu xanh ô liu nhìn rất đoan chính.

Ập vào mặt cô chính là mùi hương bạc hà thơm mát cùng linh sam hòa quyện vào nhau.

Trong sự yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng.

Bạc Hạnh Nguyệt cầm bút, móng tay lộ ra màu hồng nhạt.

Cô đặt câu hỏi như bình thường.

Quý Vân Hoài cũng rất hợp tác, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh mà trả lời.

“Họ tên.”

“Quý Vân Hoài.”

“Chiều cao.”

“Một mét tám mươi tám.”



Sau khi điền xong một số thông tin đơn giản Bạc Hạnh Nguyệt đặt bút xuống, đôi mắt phản chiếu ánh sáng của đèn trên trần.

Thành thật mà nói, mấy ngày này cô đã rất mệt mỏi với việc kiềm chế bản thân.

Giây tiếp theo, cô quyết định cố ý thăm dò điểm yếu của Quý Vân Hoài.

Không đợi anh kịp phản ứng, Bạc Hạnh Nguyệt đứng dậy khỏi bàn đi đến trước mặt anh.

Quý Vân Hoài khẽ cắn răng, ngước lên đối diện với tầm mắt của cô, ánh mắt sắc bén lộ ra vài phần xem kĩ: “Cô đang làm gì vậy?”

Bạc Hạnh Nguyệt mỉm cười nhẹ, vẻ mặt ranh mãnh không giấu giếm được sau đó chỉnh lại cho anh: “Đội trưởng, cà vạt của anh bị lệch rồi.”