Người Tình Của Đội Trưởng Quý

Chương 6

Lúc về đến nhà, trong người cô có cảm giác mệt mỏi.

Bạc Hạnh Nguyệt mở một túi muối tắm, ngâm mình trong làn nước. Nước thoát theo vòng xoáy, bọt nước hiện lên.

Tắm rửa xong, cô lục túi áo gió thì giật mình nhận ra chiếc đồng hồ để trong túi biến mất.

Chiếc đồng hồ ấy đã không thể chạy từ lâu, kim đồng hồ vĩnh viễn dừng tại một thời điểm.

Nhưng cô luôn coi nó như món quà mà mẹ cô đã tặng lúc còn sống nên vẫn luôn đem theo bên người không nỡ vứt.

Túi áo gió có chút nông, không biết có phải bị rơi trên xe Quý Vân Hoài hay không.

Bạc Hạnh Nguyệt thở dài. Cô im lặng ngồi trên sô pha, suy nghĩ như mớ bòng bong.

Nếu là Quý Vân Hoài thì lúc này cô mà chủ động liên lạc thì chắc chắn anh sẽ thấy ý đồ rõ ràng được viết trên mặt cô.

Nhưng bút sa gà chết, anh đã không còn tin tưởng cô.

Cô lục tung khắp nhà vẫn không tìm thấy gì.

Chỉ trách chiếc đồng hồ kia quá quan trọng với cô. Cô chấp nhận số phận, gọi cho Chung Linh. Chung Linh nãy giờ chỉ chờ có cuộc gọi này để hỏi han chi tiết: “Ánh Trăng à, nãy là như nào? Đừng nói là cậu với Quý Vân Hoài vừa ở cùng chỗ đấy nhé?”

“Không khác nhau lắm.” Cái tệ là Quý Vân Hoài còn nghe được cả hai nói chuyện.

Chung Linh xin lỗi vì đã không lựa lời: “Xin lỗi bé cưng nhiều.”

Cô bóp mày, sầu thúi ruột: “Cậu có số điện thoại của Quý Vân Hoài không? Tớ làm rớt đồng hồ trên xe anh ấy rồi.”

Chưa kịp thi đại học thì hai người đã chia tay. Trước đấy Quý Vân Hoài đã hẹn cô thi vào cùng một trường đại học. Thành tích các môn của anh luôn nổi trội, thi vào trường A vẫn dư điểm.

Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt lại là một ví dụ điển hình của học lệch. Thời còn theo đuổi Quý Vân Hoài, cô viết một bài văn y hệt thư tình trong kỳ thi hàng tháng. Giáo viên chấm bài giận sôi máu, lập tức cho cô con 0 tròn trĩnh.

Cô gái khi biết được vẫn không quan tâm, lại tiếp tục làm theo ý mình.

Cô gái ấy được coi là “Thần thoại” trong trường trung học thành phố Giang, hô mưa gọi gió, chưa bao giờ kiêng dè ánh mắt người đời.

Nghĩ đến đây, Bạc Hạnh Nguyệt lại siết di động chặt hơn.

Sau khi gặp lại, trong lòng hai bên đều có nhiều câu hỏi.

Như là với thành tích ưu tú của Quý Vân Hoài, tại sao anh lại không vào trường đại học A mà lại chọn trở thành một người lính…

Dường như mọi thứ đều thay đổi, đến mức long trời lở đất, thương hải nan vi thuỷ.

*Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ: Đã từng đi qua nơi nước biển lớn mênh mông rồi thì không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa.

Lại như có gì kiên quyết trồi lên, tuỳ ý làm bậy mà mạnh mẽ sinh trưởng.

Trước khi ra nước ngoài, Bạc Hạnh Nguyệt quyết tâm xoá số điện thoại của anh. Việc cắt đứt liên hệ tựa như một cách nhắc nhở chính cô nên buông bỏ.

Đầu dây bên kia, Chung Linh im lặng giây lát, rồi đồng ý: “Để tớ đi hỏi.”

Bạc Hạnh Nguyệt ở nước ngoài mấy năm nay đã không còn liên lạc gì với bạn học cũ.

Lúc mọi người xung quanh bắt đầu dùng Wechat, cô cũng chuyển liên lạc của bạn thân quen trên QQ lên Wechat. Những người cô không muốn liên lạc thì vẫn nằm yên trong danh sách cũ.

Đăng nhập vào QQ không dùng từ lâu, cô nhận ra người cô muốn tìm trong danh sách liên lạc vẫn ở đấy, nhưng avatar lại không hiện màu.

Có vẻ như anh không online thường xuyên, vẫn thẳng thừng đặt số di động của mình ngay phần họ tên.

Bạc Hạnh Nguyệt nhập số di động xong liền thử thêm bạn.

Avatar của anh là một tấm hình không rõ nét, nickname chỉ là một chữ đơn giản, là chữ J đầu tiên trong họ anh.

*Phiên âm Quý Vân Hoài là Ji Yunhuai.

Sáng hôm sau, Bạch Hạnh Nguyệt còn nửa tỉnh nửa mơ, đấu tranh thức dậy mới nhận ra anh đã chấp nhận yêu cầu thêm bạn bè.

J: “Có việc?”

Giọng điệu anh rất gọn gàng thẳng thắng

Bạc Hạnh Nguyệt xác nhận lại: “Quý Vân Hoài?”

J: “Ừ.”

Bạc Hạnh Nguyệt: “Hình như đồng hồ của tôi bị rơi trên xe anh. Khi nào anh rảnh? Để tôi qua lấy.”

J: “Đúng là rơi ở chỗ tôi.”

Qua vài phút, anh mới nhắn lại: “6 giờ tối thứ sáu tuần này. Tôi chờ cô ở cổng bệnh viện.”

Bạc Hạnh Nguyệt: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”

Quý Vân Hoài không trả lời nữa.

Chuẩn bị tắt máy thì màn hình bỗng xuất hiện thông báo của ứng dụng hỏi đáp: “Cảm giác khi từ bỏ người mà bạn rất thích là gì?”

Đó là lúc Bạc Hạnh Nguyệt đang du học bên Mỹ, bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời lặn chói loá, trông thôi đã đau cả mắt.

Cô trả lời cho vui, không ngờ lại được lượt like đứng đầu bài.

Câu trả lời lúc đấy là ẩn danh, bây giờ bình luận bên dưới vẫn còn nhiều người truy vấn.

“Chị gái à, hai người còn ở bên nhau chứ?”

“Tiếc thật đấy, bồ còn thích anh ấy không?”

“...”

Bạc Hạnh Nguyệt liếc qua vài lần, nhưng vẫn chưa trả lời vài ba vấn đề mà mục bình luận quan tâm.

Cô còn nhớ rõ, trong đám cưới của Bạc Diệu Chu và Phương Lan Như sau khi mẹ cô mất chưa được nửa năm, cô không hề khóc.

Bạc Diệu Chu tát cô sau khi biết cô hẹn hò với Quý Vân Hoài, cô vẫn không khóc.

Nhưng ngày đó khi chia tay, cảm xúc chua xót quặn trong lòng.

Cô đã nói câu nặng lời nhất với cậu thiếu niên kia.

Rồi sau đó, thân hình thẳng thắn luôn nhìn cô của cậu thiếu niên ấy bỗng chốc suy sụp. Khi nghe thấy câu trả lời của cô, cậu đã rời đi không ngoảnh lại.

Cô sờ lên mặt, một dòng nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Nếm thử, là vị mặn. Nước mắt rơi xuống mặt đất ẩm ướt, bắn lên vài bọt nước.

Lúc đấy Bạc Hạnh Nguyệt nghĩ đã đến lúc cô phải để Quý Vân Hoài trở lại với cuộc đời mà anh nên đi rồi.

Dù sao cô cũng là người dính líu trước, hầu hết tình cảm hai bên cũng do cô tác động, vậy nên có dừng lại thì cũng nên là tự cô nói ra.

Mưa to tầm tã bao phủ ngõ hẻm.

Từ đấy, anh ở lại Trung Quốc, còn cô hướng tới nơi xa trùng dương.

Cả tuần bận rộn, đến hoàng hôn hôm thứ Sáu, Bạc Hạnh Nguyệt vẫn phải về văn phòng xem tài liệu.

An Diệc Kiệt cũng bước vào văn phòng, cô nhẹ nhàng gọi: “Chủ nhiệm An.”

An Diệc Kiệt cởi kính, nói việc chính: “Mấy hôm nữa thầy có một chương trình giao lưu học thuật, cần có một vị trí dẫn đầu chi viện bên Bắc Cương. Thầy đang suy xét nên cho ai trong mấy đứa đi…”

“Tiểu Bạc, con có suy nghĩ gì không?”

Chạy sang Bắc Cương để chi viện là một việc rất kham khổ, chưa chắc đã có người muốn dấn thân.

Bạc Hạnh Nguyệt vẫn còn phân vân, cô tính tới đâu hay tới đó: “Dạ, con sẽ suy nghĩ chút về việc này, khi nào quyết định con sẽ trả lời thầy.”

Đúng lúc này, di động trong túi cô rung.

J: “Dưới lầu.”

Bạc Hạnh Nguyệt: “Được rồi, đến ngay đây.”

Cô cất di động, đi ra từ văn phòng rồi ngẩn ra.

Cảnh tượng trước mắt cô quá hỗn loạn.

Một người đàn ông lạ mặt chạy ra từ căn phòng nào đấy. Hắn ta quơ dao như một tên điên ở ngoài hành lang, trên con dao gọt hoa quả kia còn dính máu đỏ tươi.

Mọi người chạy trốn tứ phương.

Dưới lầu gió thổi lạnh lẽo, Quý Vân Hoài mặc bộ quân phục sát người, dáng anh cao gầy, trông vừa cấm dục vừa mê người.

Một cô gái liếc anh đã rất nhiều lần, cuối cùng cũng đủ can đảm để lên hỏi số điện thoại của anh.

Nhưng kết quả là anh từ chối với giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt anh cũng càng lạnh như băng.

Cô gái nhỏ thấy không có cơ hội nào nên chỉ có thể đi tiếp trong buồn rầu.

Quý Vân Hoài cúi đầu bật lửa, đốt sống cổ hiện rõ, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người chạy ra nói rằng có người đang cầm dao hành hung trong bệnh viện, nghe nói còn đâm một bác sĩ.

Anh cau mày, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay chậm cháy, tàn thuốc rơi xuống ngay lập tức làm bỏng mu bàn tay.

Tên đàn ông gây thương tích cho người khác thấy được nhân viên an ninh của bệnh viện tập trung lại đây liền hoảng hốt.

Hắn ngó nghiêng xung quanh, bắt lấy ngay Bạc Hạnh Nguyệt đang nhấn cuộc gọi khẩn cấp.

“Bọn mày không được lại gần! Nếu đến gần thì tao sẽ… tao sẽ gϊếŧ con này!”

Người đàn ông có sức lực rất lớn nên cô không thể tránh thoát được. Cô như người chết đuối đang giãy giụa hết sức.

Ngay lúc này, cô nhớ đến rất nhiều thứ.

Cô nhớ tới từng câu trong lời tuyên thệ lúc ra trường của sinh viên Y.

Cô nhớ đến nụ cười cảm ơn của những bệnh nhân cô từng gặp.



Lúc Quý Vân Hoài chạy lên tầng, anh nhận ra “con tin” là Bạc Hạnh Nguyệt. Trong đôi mắt cáo kia chứa đầy nước mắt long lanh, đong đưa rìa khoé mắt yếu ớt.

Ngực anh bỗng dưng co thắt.

Quý Vân Hoài thừa dịp tên đàn ông kia không để ý liền đá rơi con dao trong tay hắn, sau đó ra đòn khóa tay một cách nhanh chóng trôi chảy.

Tay của tên kia run lẩy bẩy, hắn nằm sấp kêu rên trên mặt đất.

Quý Vân Hoài rất ít khi lộ cảm xúc, nhưng lúc này đây anh lại rất tức giận. Anh đỏ mắt, hỏi gằn từng chữ: “Bắt cóc người khác làm con tin, bản lĩnh gớm nhỉ?”

Tên đàn ông kia thở hổn hển, chưa từ bỏ ý định còn hét lớn: “Bọn mày đều cùng một giuộc. Con trai tao chết rồi, là do bọn mày hại cả, bọn mày đều là hung thủ. Đền mạng cho con tao,...”

Cho dù là lí do nào, thì giận cá chém thớt lên người có ơn cứu mạng đều làm người khác thấy chạnh lòng.

Cảnh sát theo sau ập vào hiện trường. Mắt Quý Vân Hoài lạnh tựa băng sương, trong mắt kìm nén khí thế chết người: “Ông có thể chửi tôi, nhưng đừng có mà nhục mạ bộ đồ tôi đang mặc.”

Sau khi tốt nghiệp từ trường quân đội, anh cùng đội của mình đi tập huấn ở Bắc Cương.

Vị trí tập huấn ở tận rìa Tây Bắc, gió cuốn cát vàng, cờ sao phấp phới.

Đó là thời khắc mà anh thấy bộ quân phục mặc trên người mang theo vinh quang vô tận.

Phong ba bão táp cũng dần đến, rất nhiều phóng viên chạy đến để đăng tin sự việc “hành hung bác sĩ”, dư luận làm sự việc này lên hẳn mục tìm kiếm nổi bật của Weibo.

Trong lúc dân cư mạng đang hóng hớt khắp nơi, Bạc Hạnh Nguyệt đang loạn hết cả đầu ở Cục cảnh sát để phối hợp trình báo theo quy trình.

Ra khỏi Cục cảnh sát thì trời cũng đã khuya.

Tóc cô dán sát mặt, bộ đồ trắng tinh vẫn còn giữ lại vết máu rơi ra từ con dao, trông rất chật vật.

Quý Vân Hoài vẫn luôn đứng chờ cô ngoài cửa.

Đứng dưới đèn đường chói loá, Bạc Hạnh Nguyệt tinh mắt thấy được mu bàn tay anh có vết máu không biết từ đâu ra.

Cô nhắc: “Đợi một chút, tôi có băng cá nhân.”

Thân là một bác sĩ, trong túi cô luôn có mấy đồ linh tinh kiểu này.

Nhưng mà không ngờ…

Băng cá nhân của cô có màu hồng nhạt.

Quý Vân Hoài nhăn mày, không nói gì, nghe lời để cô dán băng cá nhân lên tay.

Tình cờ thay, hiệu quả của băng dán lại gợi nhớ hồi ức xa xăm của anh.

Lúc đó hai người vừa mới hẹn hò. Cô gái với tính kiêu ngạo tuỳ hứng đã cố tình in đôi môi đầy son đỏ lên trang đầu sách giáo khoa của anh, rồi cô gái ấy cười thật tươi: “Quý Vân Hoài, anh là của em…”

Anh cụp mi, tiếng nói khàn khàn: “Đây, đồng hồ của cô.”

“Cảm ơn.” Bạc Hạnh Nguyệt sực tỉnh, vươn tay nhận lấy.

Ánh đèn làm nổi bật hàng lông mi vừa dài vừa mỏng của cô

Điều đó làm anh thấy rõ mảng bầm xanh trên cổ tay trắng sứ của cô.

Đi từ nãy tới giờ mà Bạc Hạnh Nguyệt vẫn gắng chịu đau không nói một lời.

Quý Vân Hoài bỗng chốc lạnh mặt, giọng nói trầm ấm cất lên: “Tay bị sao thế?”