Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 4

Vừa dứt lời, thì những công nhân nữ đều chú ý về phía bên này.

Phảng phất như đυ.ng vào thứ đồ dơ bẩn nào đó, Kiều Hoa ghét bỏ mà đem tay chùi vào tạp dề.

“Tôi làm gì sai sao? Là anh dở trò lưu manh trước, không phải tôi nên phản kháng sao?”

“Cái gì mà dở trò lưu manh? Ông đây giở trò lưu manh với cô làm gì?” Vương Bân bị tát đến phát ngốc, đầu còn ông ông chưa tỉnh táo.

Rõ ràng là anh ta động thủ trước.

Kiều Hoa vừa nói ba chữ kia, công nhân trong xưởng bắt đầu khinh thường, ghét bỏ, thậm chí còn có người cúi đầu, chụm lại nói xấu.

Vương Bân thấy mặt mũi của mình bị bay sạch, mặt biến sắc, tay chỉ vào mặt cô run run: “Mẹ nó, cô, cô cùng lắm chỉ là một quả phụ, ở chỗ này giả bộ thanh thuần cái gì? Ông đây sắp xếp xong cho cô một công việc thì cô phủi sạch quan hệ với ông đây? Kiều Hoa, cô hay lắm! Ai cho phép cô qua cầu rút ván kiểu này?”

Từ lúc bắt đầu, anh ta đã biết nữ nhân này tiếp cận mình vì có mục đích riêng, bây giờ nói với anh ta hai người họ không thích hợp? Sao lúc đầu không nói thế đi?

Kiều Hoa tay khoanh trước n.g.ự.c cười lạnh: “Tôi nói này, hai chúng ta hảo tụ hảo tán không được sao, anh có nhất thiết phải động tay động chân kiểu này không? Tôi đây chỉ là tự vệ chính đáng.”

Hay cho câu “Hảo tụ hảo tán”, anh ta duỗi tay kéo tay Kiều Hoa, “Đi, đi theo tôi ra ngoài, chúng ta nói chuyện.”

“Đừng chạm vào tôi!” Kiều Hoa né ra, cô bày ra tư thế nếu anh ta còn động chân động tay thì cô sẽ liều mạng với anh ta.

“Được!” Vương Bân nhớ tới trước đây mình đối xử tốt với Kiều Hoa, kết quả bây giờ cô dùng thái độ như thế đối đãi với mình, không khỏi, giận sôi máu: “Cô muốn thế nào?”

Vương Bân không hiểu, trước đây Kiều Hoa lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với anh ta, là một con thỏ nhỏ đáng yêu, bây giờ lại bị cái gì k1ch thích mà như pháo nổ thế này?

Kiều Hoa lúc nãy phảng phất không phải là Kiều Hoa mà anh ta quen biết.

Nhưng bất luận cho dù anh ta cố gắng đánh giá muốn tìm ra chỗ nào không thích hợp, thì Kiều Hoa vẫn chính là Kiều Hoa. Cô vẫn thướt tha, xinh đẹp, đôi mắt vẫn sinh động, đẹp đến mức diễm lệ, chỉ cần ai nhìn cô một cái trong lòng liền nhớ mãi không quên.

Nữ nhân mềm yếu như vậy, sao rơi xuống nước, tính tình liền quay ngoắt 180 độ vậy?

Không khí dần căng thẳng, hai người nháo quá lớn dẫn đến thu hút ánh mắt của các công nhân trong xưởng. Bởi vì có quá nhiều người nhìn, nên Vương Bân không thể phát tác, gương mặt anh ta vặn vẹo, bày ra bộ dạng uy hϊếp. Nhưng cố tình Kiều Hoa không phải là Kiều Hoa trước đây, cô vẫn bày ra thái độ cường ngạnh mà nhìn Vương Bân.