NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 22

"Ah, cảm ơn!" Thấy Tạ Tự Bạch trở về từ cửa hàng, đưa cho cô ta một chai nước, cô gái áo hoodie có hơi được sủng mà sợ nhận lấy, có lẽ là vì quá khát nước nên cô ta tu ừng ực một hơi hết nửa chai.

— Không có chút cảnh giác nào.

Sau khi uống xong, cô gái áo hoodie mới có hơi bất ngờ hỏi: "Sao lại nóng vậy?"

"Nhiệt độ không khí vẫn chưa tăng lên, một số cửa hàng sẽ cung cấp đồ uống nóng." Vẻ lạnh nhạt trước đó hoàn toàn biến mất, Tạ Tự Bạch cong mắt, ra dáng một người anh trai chu đáo: "Nếu cơ thể không thoải mái, uống chút đồ nóng sẽ tốt hơn."

Bị ánh mắt dịu dàng của cậu nhìn chằm chằm, nữ sinh đột nhiên phản ứng lại, hai má đỏ bừng: "Sao anh biết..."

"Tôi có một người chị họ, mỗi tháng vào những ngày đó đều bị đau lưng mỏi gối, tôi thấy lúc đi đường cô thỉnh thoảng lại xoa eo ôm bụng, rất giống với tình trạng của chị ấy." Tạ Tự Bạch mỉm cười, bàn bạc với cô ta: "Tôi cũng đi bộ hơi mệt rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?"

Thấy Tạ Tự Bạch mặt không đỏ hơi thở không gấp, cô gái áo hoodie nào có thể không biết thanh niên đang suy nghĩ cho mình, lập tức lộ ra vẻ biết ơn: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi mười phút, mười phút nữa lại tiếp tục tìm."

Nỗi sợ hãi đối với Tạ Tự Bạch đã tiêu tan trong vô thức, thậm chí còn có thêm một chút tin tưởng.

— Tính cách còn rất đơn thuần.

Tạ Tự Bạch cụp mắt trầm ngâm.

Nếu không phải chắc chắn mèo con sẽ không lừa mình thì cậu cũng sẽ không thể nào liên hệ cô sinh viên ngây thơ trước mắt với kẻ tập kích coi thường mạng người ngày hôm qua.

Điều này khiến cậu không khỏi nghi ngờ về lai lịch đằng sau những kẻ tập kích.

— Một vài người từ nơi khác tụ tập lại với nhau vì một mục đích chung nào đó, tất nhiên sẽ lẫn lộn đủ loại người.

— Ra tay với những chó mèo hoang, chẳng lẽ mục tiêu cuối cùng của những người này là Bình An? Tìm đến cậu là muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Bình An?

Cô gái áo hoodie hoàn toàn không biết, chỉ trong nửa ngày tiếp xúc, Tạ Tự Bạch đã thăm dò đại khái được chuyện của mấy người chơi bọn họ.

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, vẻ mặt cô gái áo hoodie đột nhiên trở nên lo lắng đứng phắt dậy, bởi vì có tiếng gầm lên từ phía bên kia tai nghe.

[Chúng tôi đã chạm trán với một lượng lớn oan hồn ở lò mổ ngoại ô phía Tây thành phố, những người khác nhanh chóng đến hỗ trợ, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!]

Không kịp giải thích gì thêm, cô ta đã vội vàng nói với Tạ Tự Bạch: "Hỏng bét rồi anh Tạ, tôi đột nhiên nhớ ra hình như mình quên tắt bếp ga ở nhà, tôi về trước đây!"

Lời còn chưa dứt, cô ta đã lao nhanh ra ngoài, tốc độ nhanh đến bất ngờ, mới chớp mắt đây đã không còn bóng dáng.

Tạ Tự Bạch đương nhiên lựa chọn đi theo.

Theo chỉ dẫn của những hồn ma, cậu nhanh chóng đến được vị trí lò mổ ở ngoại ô phía Tây.

Nơi này còn hẻo lánh hơn cả nơi Bình An ở, là vùng ngoại ô thực sự, xung quanh không một bóng người, con đường đầy đá vụn, cỏ dại mọc um tùm cao đến nửa người.

Ở cuối con đường, một lò mổ quy mô lớn đứng sừng sững ở đó, nhìn vào quy mô xây dựng có thể thấy được sự “phồn hoa” ngày xưa.

Nhưng giờ đây lò mổ này đã đóng cửa, cổng không người, tường ố vàng, sơn đỏ bong tróc, cổng sắt rỉ sét, một luồng khí hoang tàn đổ ập vào mặt.

Tạ Tự Bạch bị tiếng đánh nhau dữ dội bên trong lò mổ thu hút, giương mắt nhìn lên, đồng tử co rút lại.

Cậu nhìn thấy vô số oan hồn đen kịt tụ tập lại với nhau, không ngoại lệ đều là oan hồn loài chó, chúng há to răng nanh, nhe răng gầm rú, che kín gần nửa bầu trời.

Một nhóm người ăn mặc kỳ quái đứng ở ngay trung tâm của đám oan hồn, sắc mặt nghiêm túc, trong tay có ánh sáng lóe lên, giống như có lực xuyên thấu thực chất, đánh tan những oan hồn trước mặt.

Hai bên đánh nhau long trời lở đất, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng đối phương.

Những thứ đó là gì? Bùa chú? Đạo thuật*?

*Đạo thuật: pháp thuật Đạo gia.

Tại sao thanh kiếm vung ra lại có thể phát ra kiếm khí trắng sáng?

Ngay cả cô gái áo hoodie trông có vẻ vô hại, vậy mà cũng lấy ra một xấp bùa vàng, tham gia vào trận chiến một cách nhuần nhuyễn.

Nhìn một màn này, thế giới quan của Tạ Tự Bạch lại một lần nữa được định hình lại.

Oan hồn tuy đông đảo, nhưng không phải đối thủ của đám dị nhân kia, dần dần rơi vào thế dưới.

Thấy thêm một oan hồn nữa bị đánh tan, Tạ Tự Bạch theo bản năng bảo vệ mấy hồn ma trong tay áo, nhíu mày, do dự có nên tiếp tục ở lại đây hay không.

Bỗng nhiên, trong một góc của lò mổ xuất hiện một bóng người béo ú. Đối phương thò nửa người trên ra, vẻ mặt ủ dột, đang âm thầm quan sát tình hình trên sân giống như Tạ Tự Bạch.

Cho dù trước đó đối phương có đeo khẩu trang, nhưng dựa vào dáng vẻ lén lén lút lút này, Tạ Tự Bạch liếc mắt một cái là nhận ra ngay, đây chính là gã béo đã từng theo dõi mình!

Thế mà lại có thể gặp được đối phương ở đây?