NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 20

Anh giao hàng nghe thấy động tĩnh ở bên cậu thì vội vàng chạy tới, nhìn thấy vậy thì lo lắng hỏi: "Cậu Tạ, cậu không sao chứ?"

"... Không sao." Tạ Tự Bạch nhìn chậu hoa vỡ nát trên mặt đất, lòng bàn tay và sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Cậu phản ứng rất nhanh, lập tức quan sát xung quanh.

Người đàn ông áo jacket sợ bị phát hiện, vội vàng rụt đầu lại, khẽ tặc lưỡi: "Cảnh giác thật."

Cô gái áo hoodie nói chuyện vẫn không dám lớn tiếng, trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh Nghiêm rõ ràng đã nói anh ta là chìa khóa để vượt ải, bảo chúng ta đừng đánh rắn động cỏ, càng không được làm anh ta bị thương!"

"Thích nghe lời hắn ta vậy à, sao nào, hắn ta là ba cô hả?" Người đàn ông khinh bỉ chế nhạo.

"Anh!"

Người này lại cắt lời cô ta, nói không kiêng kỵ: "Tôi muốn làm gì thì cần một người mới như cô lắm lời chắc? Hơn nữa, cái tên Nghiêm Nhạc đó là cái thá gì, chẳng qua là số lần vượt ải nhiều hơn tôi hai ải mà thôi, thế mà đã coi mình là lão đại thật rồi?"

Nói xong, gã ta nhe răng cười, trong nụ cười lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Còn con mẹ nó lắm mồm nữa, tin tôi cho cô đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ không."

Cô gái áo hoodie bắt gặp ánh mắt của gã ta, nhớ đến những lời đồn tàn bạo kia thì lập tức rùng mình.

Người đàn ông áo jacket rất hài lòng với việc cô ta “biết thời biết thế”, tự mình hạ lệnh: "Tôi vừa mới dùng Thuật Giám Định một lần, giá trị của cậu ta rất thấp, thử thăm dò rồi cũng không có năng lực đặc biệt gì, phỏng chừng là người bình thường. Đợi lát nữa tên giao hàng kia đi rồi thì trực tiếp lẻn vào bắt cóc cậu ta."

Cô gái áo hoodie không đồng ý với cái gọi là " thăm dò" này, nhưng lại không thể cãi lời gã ta, đành phải cúi đầu im lặng.

Người đàn ông biết cô ta đang nghĩ gì trong bụng, cười lạnh.

Gã ta đương nhiên không ngu như vậy, chậu hoa tầng hai không thể đập chết người được.

Ban đầu nghĩ đến việc đập cho Tạ Tự Bạch bị thương, sau đó gã ta sẽ xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, khi dò hỏi manh mối cũng có thể dễ dàng hơn, ai ngờ lại bị NPC này may mắn né tránh.

Nhưng gã ta không giống như tên Nghiêm Nhạc nhu nhược kia, làm gì cũng bó tay bó chân.

Một lần không được, gã ta lập tức nghĩ đến lần thứ hai.

Ý nghĩ âm u vừa lóe lên trong đầu, đột nhiên ánh mắt gã ta nheo lại. Gã ta phát hiện trong bồn hoa phía trước có một bóng dáng gầy gò, đang nhàn nhạt nhìn về phía này.

Răng nanh sắc nhọn, lông dựng đứng, hình như là một con mèo.

... Đợi đã, mèo?!

Bên này, Tạ Tự Bạch đang nhận hàng hóa từ nhân viên giao hàng.

Đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, sắc mặt lập tức thay đổi, nói một câu đợi chút rồi nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.

Chưa đến chỗ rẽ, một mùi máu tanh nồng nặc đã ập vào mặt. Đợi đến khi nhìn thấy hiện trường thì càng thêm khủng khϊếp. Trên tường, trên mặt đất dính đầy máu, quần áo rách nát nằm tứ lung tung.

Lượng máu chảy ra như vậy không khỏi khiến người ta nghi ngờ liệu nạn nhân có còn sống sót hay không.

"Sao vậy cậu Tạ... Trời ơi!" Nhân viên giao hàng đi theo sau chân mềm nhũn ngã xuống đất, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

"Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi—!"

Tạ Tự Bạch còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã lồm cồm bò dậy, chạy biến mất, xe tải giao hàng cũng không cần nữa.

Tạ Tự Bạch: "..."

Có lẽ là vừa rồi suýt chút nữa bị chậu hoa đập trúng, đã bị dọa sợ nên cậu tiếp nhận cảnh tượng trước mắt rất bình tĩnh, không cảm thấy quá kinh khủng.

Tạ Tự Bạch lại thử gọi điện báo cảnh sát, kết quả có thể đoán được: "Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại".

Bất đắc dĩ, cậu đành phải bê hết đồ trên xe tải lên lầu, may mà không nặng lắm, còn có thang máy nữa.

Chỉ là cứ đi đi lại lại như vậy, cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi Tạ Tự Bạch quay lại "hiện trường vụ án", vũng máu kia đã biến mất không còn một dấu vết, nhưng màu sắc trên mặt đất lại tối đi một tông, ánh lên sắc đỏ sẫm đáng sợ, như thể đã nuốt chửng chỗ máu kia vậy.

Tạ Tự Bạch im lặng, gửi tin nhắn cho chủ cửa hàng đồ dùng cho thú cưng, bảo chủ cửa hàng cử người đến lái xe đi.

"Vừa rồi lúc chậu hoa rơi xuống, có ai đó đã kéo anh một cái, là mấy đứa đã cứu anh, đúng không?"

Tạ Tự Bạch nhìn khoảng đất trống, xung quanh im ắng, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

Cậu cũng không vội, mở mấy hộp thức ăn đóng hộp, đặt trên mặt đất, đẩy về phía trước: "Cảm ơn mấy đứa, đây là quà cảm ơn."

Sau đó, cậu dời mắt, yên lặng chờ đợi.

Năm phút, mười phút...

Ngay khi chân Tạ Tự Bạch sắp tê cứng đến nơi, cậu bỗng nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt rất nhỏ, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn, không quay đầu lại nhìn, càng không hành động thiếu suy nghĩ.

Động tác ăn của mấy động vật nhỏ cũng từ dè dặt ban đầu thành dần dần buông lỏng, rồi sau đó là ăn ngấu nghiến.

Rất nhanh, đợi đến khi những tiếng động nhỏ đó biến mất, Tạ Tự Bạch mới quay đầu lại.