NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 13

Chưa kịp để Tạ Tự Bạch nhìn kỹ, đột nhiên, tiếng nhai nuốt bên ngoài cửa im bặt không một tiếng động.

Trong không gian tĩnh lặng đến rợn người, tiếng đế giày nặng nề ma sát với mặt đất, giẫm lên vũng máu, phát ra âm thanh giòn tan, dính nhớp, tiến thẳng về phía họ.

Tạ Tự Bạch thầm kêu khổ, kéo Lữ Hướng Tài định chạy xuống dưới.

Lữ Hướng Tài phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cậu ta sức khỏe hơn người, lập tức kéo ngược Tạ Tự Bạch lên trên.

Giằng co lên xuống thế này chắc chắn sẽ tốn thời gian, Tạ Tự Bạch dứt khoát buông tay, để mặc Lữ Hướng Tài kéo mình chạy lên lầu.

Hai người chạy một mạch thẳng lên tầng năm, trước máy cảm ứng của cửa chống trộm, Lữ Hướng Tài lấy ra một tấm thẻ từ màu đỏ, quẹt một cái.

"Cạch", cửa mở.

Ngay khoảnh khắc hai người vừa bước vào, cửa chống trộm tầng ba phía dưới "ầm" một tiếng, bị đạp tung.

Sau cánh cửa chen vào một "núi thịt" nhuốm đầy máu, thân thể sưng vù, mỡ béo tầng tầng lớp lớp, theo từng bước di chuyển mà nhấp nhô như sóng. Móng vuốt móc treo đoạn ruột đứt rời, rơi xuống từng đoạn từng đoạn. Đôi mắt thèm khát máu tanh đột ngột xuất hiện trong khe hở của cánh cửa chống trộm, đảo tròn liên tục, giống như con sói dữ trong truyện cổ tích có thể dọa trẻ con khóc thét.

Lúc này, hành lang vắng tanh, không một bóng người.

Tuy nhiên con quái vật kia không hề ngu ngốc.

Nó bước vào, cái mũi giật giật, ngửi thấy mùi hương của con người còn chưa kịp tan đi trong không khí, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú chói tai!

Nghe thấy tiếng gầm rú, trái tim Tạ Tự Bạch như chìm xuống đáy vực.

Giữa ban ngày ban mặt, con quái vật kia không chỉ dám ăn thịt người mà còn dám ngang nhiên gầm rú, nếu không phải là không có tí sợ hãi nào thì còn là gì nữa?

Cậu gần như ngay lập tức liên tưởng đến những biến cố xảy ra vào đêm qua, và cả sự biến mất của pháp luật.

Mặc dù là hai chuyện chẳng có liên quan gì nhau, nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm: Bọn chúng quỷ quyệt dị thường, vượt xa nhận thức của người bình thường.

Nếu đây mới chính là bộ mặt thật của thế giới, vậy thì liệu gia đình cậu có thực sự bình an hay không...

Nội tâm Tạ Tự Bạch bị chấn động mạnh, siết chặt nắm tay, đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Lữ Hướng Tài thấy Tạ Tự Bạch im lặng không nói, tưởng cậu sợ hãi, bèn an ủi: "Không sao đâu, chủ quản Triệu không có quyền hạn vào tầng năm, chúng ta rất an toàn."

Tạ Tự Bạch ngẩng đầu, Lữ Hướng Tài lại nhếch miệng cười an ủi cậu một cái: "Dù sao thì tôi cũng nợ anh một lần."

Lữ Hướng Tài cũng đột nhiên sực tỉnh, vị trí của Tạ Tự Bạch gần cầu thang hơn, nếu như cậu mặc kệ sống chết của cậu ta, hoặc là tàn nhẫn hơn là trực tiếp coi cậu ta làm mồi nhử thì hoàn toàn có thể chạy trốn trước.

Thanh niên này lại vì cứu cậu ta, không tiếc mạo hiểm bị phát hiện.

Vừa nghĩ đến đây, Lữ Hướng Tài bỗng dưng có chút vui vẻ.

Tạ Tự Bạch xác định cậu ta là người biết chuyện, bèn hỏi: "Cậu biết chủ quản ông ta..."

"Dừng." Lữ Hướng Tài đưa ngón tay lên chặn miệng cậu, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Đừng hỏi, đó không phải là chuyện anh nên biết, nếu như anh còn muốn trở về thế giới bình thường."

Tạ Tự Bạch cau mày.

Cậu nhớ đến những lời nhận xét của đồng nghiệp khác về Lữ Hướng Tài, từ trước đến nay đều là: Cố chấp lỗ mãng, không phục quản lý, cho dù rất có chí tiến thủ, nhưng cũng không thiếu những tật xấu của người trẻ tuổi.

Thế nhưng lúc này, chỉ bằng vẻ mặt sâu xa khó dò của Lữ Hướng Tài, cậu nghi ngờ trước đó tất cả đều là giả tạo, là lớp mặt nạ mà cậu ta cố tình tạo ra để đánh lừa người khác.

Tạ Tự Bạch dần bình tĩnh lại.

Lữ Hướng Tài đã nói rõ sẽ không nói cho cậu biết sự thật, cậu cũng không muốn phí công vô ích, cho dù trong lòng có đầy nghi vấn nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ thuật lại sự thật: "Không thể quay lại được nữa, vừa rồi đã hết giờ nghỉ trưa. Lát nữa chủ quản quay lại tầng một, biết chúng ta không trở về vị trí làm việc đúng giờ, chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta."

Lữ Hướng Tài lại nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Yên tâm, đã nói là nợ anh một lần, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của anh."

Nói xong, cậu ta bước vào thang máy bên cạnh, vừa đi vừa nói với Tạ Tự Bạch: "Bên kia có ghế sofa, có đồ uống đồ ăn vặt, WiFi, anh đợi tôi ở đây một lát, sẽ không lâu đâu."

Giọng điệu ôn hòa, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ở nhà một mình vậy.

Tạ Tự Bạch liếc cậu ta một cái, đáp lại một tiếng.

Chờ Lữ Hướng Tài đi rồi, cậu nhìn lại cách bài trí của tầng năm, có hơi im lặng.

Nội thất sang trọng tinh xảo trải dài trước mắt, đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

Máy đánh bạc, máy nhảy audition, bàn bi-a... Thậm chí còn có cả quầy bar và sàn nhảy, trên mặt đất đầy mảnh vỡ của ly rượu, đỏ đỏ xanh xanh vung vãi khắp nơi, trên khe sofa kẹp nửa bên quần áo, một mảnh hỗn độn.

Nơi này trông như vừa mới tổ chức một bữa tiệc tɧác ɭoạи vậy.

Ai có thể ngờ được, chỉ cách nhau có một tầng, bốn tầng phía dưới là những con người bận rộn đến chắt chiu từng giây từng phút trong giờ nghỉ giải lao, còn tầng trên cùng lại là nơi xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

Trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối nồng nặc.

Cuối cùng Tạ Tự Bạch vẫn không đi qua đó, bê một cái ghế đến ngồi ở cửa thang máy chờ người.

Lữ Hướng Tài quay lại, đập vào mắt chính là hình ảnh Tạ Tự Bạch đang ngồi trên chiếc ghế cao.

Thanh niên rủ hàng mi dài xuống, trên mặt không có chút biểu cảm nào, thế nhưng hai cái chân lại hơi đung đưa trái ngược hẳn với vẻ mặt của cậu, trông có vẻ ngoan ngoãn đến lạ.

Lữ Hướng Tài vô thức cong môi.

Thế nhưng khi cậu ta ngẩng đầu nhìn vào bên trong, lướt qua khung cảnh bừa bộn bên kia, chợt hiểu ra tại sao Tạ Tự Bạch lại không ngồi sofa đàng hoàng mà lại ngồi ở đây, nụ cười trên môi cậu ta lập tức biến mất.