NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 9

Cậu nhớ rõ hôm qua đồng nghiệp đều đã về nhà, sao bây giờ nhìn như thể đã tăng ca suốt đêm vậy?

"Tạ Tự Bạch! Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, không muốn sống nữa à?"

Nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của đồng nghiệp bàn bên cạnh, Tạ Tự Bạch hoàn hồn.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo bản năng, cậu vẫn nhanh chóng làm ra hành động chính xác nhất lúc này — nhanh chóng ngồi vào chỗ làm của mình, làm theo mọi người mở phần mềm làm việc trên máy tính.

Ngay khi màn hình máy tính vừa sáng lên được vài giây, bỗng có một tiếng gào khiến người ta lạnh sống lưng vang vọng khắp khu vực làm việc, âm thanh lớn đến chói tai.

Chủ nhân của giọng nói cao to vạm vỡ, ước chừng cao ít nhất hai mét, trông rất dễ tạo áp lực cho người khác, bước chân dậm xuống sàn nhà như có gió, trong nháy mắt đã đi qua hơn nửa khu vực làm việc, lao thẳng về phía Tạ Tự Bạch.

"Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, vậy mà bây giờ mới tới, công ty tuyển cậu vào là để cậu ăn không ngồi rồi à!"

Giọng nói ấy lớn đến mức không phải âm thanh con người có thể phát ra, chữ cuối cùng vừa dứt, mặt đất dường như cũng rung chuyển theo.

Tạ Tự Bạch không quay đầu lại, tập trung nhìn màn hình máy tính, nhanh chóng kéo thanh công cụ. Cậu là nhân viên văn thư, công việc chính là xử lý dữ liệu văn bản.

Một ánh mắt sắc bén như dao găm vào lưng cậu, bóng dáng cao lớn bao trùm từ trên xuống, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống vài độ.

Nhưng mục tiêu của người đàn ông không phải là Tạ Tự Bạch, cậu phản ứng nhanh nhẹn, vừa vặn tránh được sự giám thị của ông ta.

Khi ông ta tùy ý liếc nhìn qua, không phát hiện ra vấn đề gì, ánh mắt lạnh lùng lập tức rời đi trong tích tắc, hướng thẳng đến người đang đứng ở cửa.

Cậu nhân viên bị bắt quả tang mặt mày tái mét run sợ, ấp úng giải thích: "Nhưng... Nhưng mà chủ quản Triệu, bây giờ hình như vẫn chưa đến 9 giờ."

Chủ quản Triệu là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, tóc thưa thớt, ngoại hình bình thường.

Trong ký ức của Tạ Tự Bạch, ông ta chỉ cao khoảng một mét bảy, thậm chí có thể thấp hơn. Nhưng người đàn ông trung niên trước mắt lại cao lớn lực lưỡng, đứng thẳng người có thể chặn cả lối đi.

Chủ quản Triệu nhìn chằm chằm cậu nhân viên kia, ánh mắt sắc bén, mang theo một sự cứng rắn không cho phép nghi ngờ: "Chẳng lẽ tôi không biết bây giờ chưa đến 9 giờ sao?"

Giọng ông ta càng lúc càng lớn: "Cậu nhìn lại tất cả mọi người đang ngồi đây xem, chẳng lẽ họ không biết bây giờ chưa đến 9 giờ? Tại sao những người khác có thể đến công ty chấm công trước một tiếng, còn cậu thì không?"

"Nhà tôi ở hơi xa..."

"Còn dám cãi bướng!" Chủ quản Triệu gầm lên, nước bọt văng ra, khiến cậu nhân viên sợ hãi mặt mày trắng bệch: "Nhà ở xa thì không biết dậy sớm một chút à, cứ phải tham lam ngủ thêm mấy phút đó sao? Cả ngày lười biếng như con heo, xem có công ty nào muốn nhận cậu không! Vô dụng! Vô dụng!"

"Còn mấy người nữa, nhìn cái gì mà nhìn?"

Những ánh mắt hóng hớt lập tức biến mất, cả khu vực văn phòng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Nhưng chủ quản Triệu không có ý định bỏ qua, cười lạnh nói: "Đã rảnh rỗi như vậy thì tối nay tất cả ở lại tăng ca hết cho tôi."

"Còn nữa — Cậu!" Ông ta quay người lại, chỉ thẳng vào mũi cậu nhân viên, chán ghét trách mắng: "Trừ hai tháng tiền lương, bây giờ cút về chỗ cho tôi!"

Trên mặt cậu nhân viên đã không còn chút máu, nhưng bị khí thế và ánh mắt hung ác của chủ quản Triệu dọa sợ nên không dám phản bác nửa lời, ủ rũ quay về chỗ ngồi.

Chủ quản Triệu nhìn đám người không dám hó hé, dường như rất hài lòng vì không ai dám chống đối uy quyền của mình, khịt mũi cười nhạo một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Đợi ông ta đi rồi, những tiếng xì xào bàn tán mới vang lên, cậu nhân viên mới phát hiện ra chuyện lúc nãy vẫn chưa kết thúc.

Các đồng nghiệp dường như đổ hết tội bị phạt tăng ca lên đầu cậu ta, ánh mắt nhìn cậu ta đầy vẻ trách móc.

"Ngu ngốc, không biết đến sớm một chút, hại cả đám phải tăng ca."

"Chủ quản Triệu nói đúng, cậu ta đúng là đồ heo."

"Rõ ràng là mình làm sai, không biết im lặng chịu mắng, còn định cãi lại cấp trên."

"Làm việc chung với loại người này, chắc tôi mắc bệnh dị ứng với ngu ngốc luôn quá."

Cậu nhân viên mấp máy môi.

Cậu ta nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, bây giờ mới 8 giờ 01 phút.

Nói cách khác, nếu lúc nãy chủ quản Triệu không chặn cậu ta lại, cậu ta hoàn toàn có thể chấm công đúng giờ.

Cậu ta căn bản không hề đi muộn.

Nhưng cậu nhân viên không thể thốt ra một lời phản bác nào.