Ban đêm...
"Ngũ ca, ngũ tẩu rốt cuộc trông như thế nào? Huynh bảo huynh ấy gỡ mặt nạ xuống cho chúng ta xem một chút đi." Sở Thần Hoành vờ như lơ đãng nói.
Tin đồn lan truyền rằng khi Tiết Tử Kỳ cứu Sở Thần Tà, khuôn mặt đã bị yêu thú làm bị thương.
Không biết vết sẹo trên mặt ghê gớm đến mức nào mà phải đeo mặt nạ che đi!
Hơn mười người huynh đệ tỷ muội họ hàng của Sở Thần Tà đến náo động phòng, khiến căn phòng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, một đường muội lên tiếng, cười nói: "Đúng vậy! Ngũ ca, huynh cứ để ngũ tẩu gỡ mặt nạ xuống, cho chúng ta làm quen một chút. Dù sao mọi người đều là người một nhà."
Tiết Tử Kỳ lo lắng nắm chặt tay áo, cậu biết nếu để bọn họ nhìn thấy dung mạo hiện tại của mình, sẽ trở thành nỗi nhục nhã của Sở Thần Tà.
Từ sau khi bị thương, cậu chưa từng bước chân ra khỏi sân viện.
Mấy lần bị đám trẻ con hàng xóm nhìn thấy khuôn mặt này, chúng đều gọi cậu là quái vật xấu xí.
Những người trước mắt này chắc chắn biết cậu đã bị hủy dung, cố ý nói như vậy, mục đích chính là muốn làm nhục Sở Thần Tà.
"Muốn xem thê tử thì tự mình đi mà tìm, thê tử của ta không cho các ngươi xem."
Sở Thần Tà lười biếng nói, ánh mắt mơ màng như say rượu, làm như vô tình hất đổ chén trà trên bàn, tạo cho người ta cảm giác hắn đã say mèm.
"Ta muốn động phòng rồi, tất cả ra ngoài cho ta!" Sở Thần Tà chỉ vào cửa, bá đạo nói.
Chỉ là lúc này hắn đứng không vững, dáng vẻ loạng choạng, không có chút uy hϊếp nào, ngược lại có vài phần buồn cười.
"Ngũ ca, ngũ tẩu còn chưa uống rượu giao bôi! Đợi hai người uống rượu giao bôi xong, chúng ta sẽ đi." Sở Thần Kiệt cười hì hì nói.
Chỉ thấy hắn bưng hai chén rượu vừa được Sở Thần Hoành ró đầy trên bàn, đưa cho Sở Thần Tà và Tiết Tử Kỳ.
Sở Thần Tà bưng chén rượu, tay bắt chéo với Tiết Tử Kỳ, trực tiếp uống cạn rượu trong chén, lúc Tiết Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Sở Thần Tà đã bưng chén của cậu uống cạn.
"Đi, đi, đi, tất cả đi hết đi! Ta muốn động phòng rồi."
Sở Thần Tà đưa tay ôm lấy vai Tiết Tử Kỳ, kéo cậu vào lòng, bước về phía giường hỉ.
Mọi người thấy hắn thật sự nóng lòng muốn động phòng, liền thức thời rời đi.
Một lúc sau, nhận thấy mọi người đã đi xa, Sở Thần Tà mới buông Tiết Tử Kỳ ra.
Sau đó, Sở Thần Tà mở ra một cánh cửa bí mật trong phòng, bên trong là một hồ suối nước nóng tự nhiên. Cả căn phòng suối nước nóng rộng khoảng bốn mươi mét vuông, mặt đất được lát bằng bạch ngọc, bên trong ấm áp dễ chịu, khiến người ta dễ dàng thả lỏng.
"Tử Kỳ, ngươi đi tắm trước đi, đây là y phục của ngươi."
Sở Thần Tà chỉ vào hướng hồ suối nước nóng, sau đó lấy ra bộ y phục trắng tinh đưa cho Tiết Tử Kỳ.
Tiết Tử Kỳ nhận lấy y phục, cảm thấy toàn thân nóng ran, do dự không dám bước vào phòng suối nước nóng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn tắm uyên ương với ta?" Thấy cậu đứng im hồi lâu, Sở Thần Tà ghé sát vào tai Tiết Tử Kỳ, trêu chọc nói.
Nói xong, Sở Thần Tà thấy Tiết Tử Kỳ vẫn không chịu vào, hai tay nắm chặt góc áo, bèn sực tỉnh: "Yên tâm đi tắm đi! Hiện tại ngươi còn nhỏ, đợi ta nuôi ngươi trắng trẻo mũm mĩm rồi, ta sẽ suy nghĩ đến chuyện ăn ngươi."
"Không, không phải, là ngươi chưa đưa ta qυầи ɭóŧ." Tiết Tử Kỳ cúi đầu, lấy hết can đảm nhỏ giọng nói.
Nghe Sở Thần Tà nói muốn nuôi mình trắng trẻo mũm mĩm rồi mới ăn, khiến cậu không nhịn được suy nghĩ miên man.
Sở Thần Tà: ... Ta cố ý không đưa ngươi đó!!!
"Y phục dài như vậy, không mặc qυầи ɭóŧ cũng không nhìn thấy đâu, yên tâm đi! Ta sẽ không nhìn trộm ngươi." Sở Thần Tà nhịn cười, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Tiết Tử Kỳ: ...
Y phục dài?
Không nhìn trộm?
Sao có cảm giác Sở Thần Tà cố ý vậy!
……
Editor: Lưu ý, tính cách của thụ mới đầu sẽ cực cực gây khó chịu, bởi vì cả hai đời cậu ấy đều sống trong bất hạnh, hình thành sự tự ti hèn nhát từ trong xương cốt. Phần đầu truyện có thể sẽ khiến người đọc thấy bức bối.
Sau này phải đến khi A Tà và Tử Kỳ hoàn toàn hiểu rõ và tin tưởng nhau, loại tính cách khó chịu này mới từ từ biến mất.