Dị Thế Trọng Sinh Chi Tà Thiếu Nghịch Tập

Quyển 1 - Chương 24: Tâm động

Sở Thần Tà thấy Tiết Tử Kỳ nghiêm túc từ chối, như thể người vừa nói thích không phải là cậu, trong lòng cảm thấy buồn cười. Lại nhìn cậu ngồi cứng đờ ở góc bên phải, trong xe ngựa rộng rãi, hắn nằm chiếm một nửa diện tích, một nửa còn lại, cậu ngồi một phần ba.

Nhìn thế nào cũng cho người ta cảm giác hắn là sói dữ, cậu phải cách xa hắn. Trong lòng không vui, Sở Thần Tà đưa tay ra, kéo Tiết Tử Kỳ vào lòng mình.

"A..." Bị cánh tay đột nhiên xuất hiện kéo vào một vòng tay ấm áp, Tiết Tử Kỳ sợ hãi kêu lên, quay đầu ngơ ngác nhìn Sở Thần Tà.

Ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ của hắn, toát lên vẻ lạnh lùng; dưới hàng mi dài rủ xuống, là đôi mắt sâu thẳm như pha lê đen đang lấp lánh, sống mũi cao, đôi môi đẹp hoàn mỹ.

Khí chất tỏa ra từ người hắn thật phức tạp, giống như sự kết hợp của nhiều loại khí chất, tất cả đều thể hiện thân phận cao quý của hắn, lại có khí chất độc đáo của riêng hắn!

Đặc biệt là lúc khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhìn cậu với vẻ cười như không cười, cả người hắn toát lên vẻ tà mị quyến rũ, trên người còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, không giống mùi son phấn của nữ tử, mà giống mùi hương thanh khiết của hoa mộc cẩn.

Tiết Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim của mình như đang mất kiểm soát, cảm giác như nó có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.

Thấy người trong lòng ngây ngốc nhìn mình, khóe miệng Sở Thần Tà khẽ nhếch lên một nụ cười thích thú. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn in lên đôi môi hé mở vì ngẩn ngơ của đối phương.

Cảm giác toàn thân như bị khống chế này, hắn chưa từng trải qua bao giờ, không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ là đột nhiên muốn hôn cậu, thế là hôn.

Cảm thấy đôi môi mềm mại, ngọt ngào, muốn nhiều hơn nữa, Sở Thần Tà liền đưa lưỡi ra liếʍ láp, vẫn chưa thỏa mãn. Hắn dứt khoát luồn vào miệng đối phương, tìm được lưỡi đối phương, dây dưa với nó, một cảm giác run rẩy vui sướиɠ cả về thể xác lẫn tinh thần, là cảm giác mà Sở Thần Tà sống hai đời chưa từng có.

Nhận thấy người trong lòng sắp hết dưỡng khí, Sở Thần Tà mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này.

"Ngoan, ngủ một lát đi, đến nơi ta gọi ngươi." Sở Thần Tà ôm Tiết Tử Kỳ, để cậu dựa vào lòng mình, khàn giọng nói.

Tiết Tử Kỳ bị Sở Thần Tà tập kích, hôn đến mức đầu óc choáng váng, hai mắt mơ màng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Tối qua vì cuối cùng cũng có thể rời khỏi Tiết gia mà cậu hưng phấn cả đêm không ngủ, bây giờ nằm trong vòng tay ấm áp, Tiết Tử Kỳ liền ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Nhìn Tiết Tử Kỳ ngủ say trong lòng mình, Sở Thần Tà chỉ cảm thấy rất thỏa mãn.

Có những người chỉ cần liếc mắt một cái, ngươi liền biết người này là người mà ngươi cả đời này cũng không muốn buông tay! Mà Tiết Tử Kỳ chính là người mà Sở Thần Tà sau khi trọng sinh không muốn buông tay.

Có những người ở bên cạnh ngươi năm năm, người đó vẫn không thể nào khiến ngươi rung động, chỉ vì người đó rốt cuộc cũng không phải là bến đỗ của ngươi.

Nửa canh giờ sau, đại sảnh An Vương phủ.

"Đến rồi, đến rồi, Vương gia, tiểu thế tử đón dâu về rồi." Một nam nhân trung niên mặc y phục màu xanh đậm đi vào đại sảnh từ bên ngoài, vội vàng nói với Sở Nghi An sau khi nhìn thấy ông.

Ông ấy chính là ông nội của An Phúc - An Thuận, cũng là quản gia của An Vương phủ.

"Tốt, tốt, đến rồi là tốt rồi! An Thuận, ngươi xem tóc ta có rối không, quần áo có mặc chỉnh tề không?" Sở Nghi An vui vẻ nói, thuận tiện nhìn bản thân, còn chỉnh sửa lại quần áo.

"Vương gia, người bây giờ chỉnh tề gọn gàng, không có chỗ nào không tốt." An Thuận không chút do dự đáp.

Hôm nay, Vương gia mặc quần áo mới, tóc cũng là do tự mình chải suốt nửa canh giờ sáng nay mới xong. Hình tượng hiện tại của Vương gia, rất tốt, đặc biệt tốt, cực kỳ tốt, nhất định phải tốt! Ai dám nói một chữ "không", An Thuận ông là người đầu tiên không tha cho người đó.

Đến An Vương phủ, Sở Thần Tà gọi Tiết Tử Kỳ dậy, nhìn thấy tai cậu ngủ đến mức đỏ ửng, hồng hào, vô cùng đáng yêu. Sở Thần Tà chỉ cảm thấy khô miệng, muốn liếʍ láp, cắn một cái.

Nhưng bây giờ đã đến cửa nhà, dưới xe ngựa vây quanh rất nhiều người, hắn vội vàng kìm nén suy nghĩ kỳ quái này của mình. Từ lúc gặp Tiết Tử Kỳ hôm nay, trong lòng hắn tràn đầy hình bóng người này, sự rung động trong lòng khiến hắn biết, hắn đã động lòng với người trong lòng.

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác thích một người mà Tiết Dịch đã nói kiếp trước?

Sở Thần Tà kiếp trước trong lòng chỉ có tu luyện, tu luyện! Cho dù Tiết Dịch cởi sạch quần áo đứng trước mặt hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ hỏi một câu "Ngươi không lạnh sao?" Sau đó liền tự mình tiếp tục tu luyện.

Hoàn toàn không để ý đến Tiết Dịch đang đen mặt bên cạnh, hắn chỉ cho rằng Tiết Dịch hẳn là cởϊ qυầи áo ra nên bị lạnh. Lại không biết Tiết Dịch hoàn toàn là vì xấu hổ do quyến rũ thất bại, cho nên mới đen mặt!

……

Sở Thần Tà nắm tay Tiết Tử Kỳ cùng nhau bước xuống xe ngựa. Cảm nhận được lòng bàn tay Tiết Tử Kỳ đang ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là rất căng thẳng, Sở Thần Tà liền siết nhẹ tay cậu, ra hiệu không cần lo lắng, sau đó dẫn y bước qua cổng phủ An vương, tiếp nhận sự chào đón long trọng của mọi người.

Vừa vào cửa, Sở Thần Tà dắt tay Tiết Tử Kỳ bước qua chậu lửa, hai người tay trong tay đi đến đại sảnh, liền nghe thấy người chủ trì tuyên bố nghi thức chính thức bắt đầu.

"Nhất bái thiên địa."

Sở Thần Tà và Tiết Tử Kỳ đứng ở chính giữa đại sảnh, quay người về phía ngoài, cùng nhau quỳ xuống dập đầu một cái, sau đó mới đứng dậy.

"Nhị bái cao đường."

Sở Nghi An ngồi ở vị trí chủ vị, cười tủm tỉm nhìn đôi tân nhân trước mặt, trong lòng vui mừng khôn xiết. Tiết Tử Kỳ là một đứa trẻ bất hạnh, hy vọng cậu và Tà nhi sau này có thể nương tựa lẫn nhau, sống đến răng long đầu bạc!

"Phu thê giao bái."

Tiết Tử Kỳ nhìn chữ hỷ màu đỏ tràn ngập đại sảnh, trước mặt là người mà cậu thầm mến mấy năm, hai người sắp kết thành phu phu rồi, không biết giấc mơ này có thể kéo dài bao lâu?

Cậu chỉ hy vọng mình có thể tỉnh lại muộn một chút, để cậu có thể hạnh phúc lâu hơn một chút. Tuy rằng ở thế giới mà cậu sống kiếp trước, đều là nam và nữ kết hôn, nhưng bây giờ cậu được coi như nữ nhân gả cho nam nhân, mà nam nhân này lại là người mà cậu yêu mến, cậu không hề bài xích.

Hơn nữa, ở thế giới này, cậu không phải là nam nhân chính thống, mà là nam nhân có thể sinh con, ở thế giới này được gọi là song nhi.