"Tên ăn hại này, giao đồ ra đây, đây là sính lễ, nên hiếu kính cha mẹ, ngươi dám giấu diếm, xem hôm nay ta có dạy dỗ ngươi một trận hay không." Tiết Dịch vừa cướp vừa nói.
Vừa nhìn liền biết ngọc bội trong tay Tiết Tử Kỳ không phải là vật phàm, nhất định rất đáng giá, tên tiện chủng này căn bản không xứng có thứ đắt tiền như vậy.
Cướp nửa ngày cũng không cướp được, Tiết Tử Kỳ chết tiệt kia nắm chặt ngọc bội không buông tay, thấy vậy, hắn ta liền giơ tay lên định cho Tiết Tử Kỳ một bạt tai.
Đột nhiên, Tiết Dịch cảm thấy trên cổ mình có thêm một thứ gì đó, cảm giác lạnh lẽo, dọa hắn ta giật nảy mình, lập tức tỉnh táo lại.
Thu tay về, liếc mắt nhìn thấy thứ đang kề trên cổ mình là một thanh kiếm, quay người nhìn chủ nhân của thanh kiếm.
Một nam nhân lạnh lùng mặc trang phục màu đen gọn gàng, nhìn bề ngoài chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng cho người ta cảm giác hắn giống như một thanh kiếm, lạnh lẽo sắc bén.
"Dám làm càn! Ngươi là ai? Dám lấy kiếm kề vào cổ con trai ta, chúng ta thế nhưng là thông gia của An Vương gia!" Bạch Thúy Bình mạnh miệng quát lớn với người áo đen.
Người áo đen chính là Sở Hạo Phong, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, bầu không khí trong đại sảnh liền trở nên căng thẳng.
"Ta là hộ vệ do thiếu chủ phái đến bảo vệ thiếu phu nhân, lần sau nếu ngươi còn dám giơ tay, ta sẽ chặt móng vuốt của ngươi."
Sở Hạo Phong lạnh lùng nói với Tiết Dịch, nói xong, hắn lại biến mất trong đại sảnh, như chưa từng xuất hiện.
Lời Sở Hạo Phong vừa dứt, mấy người đều nhìn Tiết Tử Kỳ với vẻ mặt khó tin. Bất kể thiếu phu nhân là ai, chỉ bảo vệ thiếu phu nhân? Hay là chỉ bảo vệ Tiết Tử Kỳ?
Điều này có rất nhiều ẩn ý, nếu chỉ bảo vệ Tiết Tử Kỳ, vậy thì có nghĩa là Sở Thần Tà đã sớm biết người cứu hắn là Tiết Tử Kỳ. Nếu chỉ bảo vệ thiếu phu nhân, vậy thì mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Tiết Tử Kỳ cũng nghĩ đến điều này, cậu nhỏ nhẹ nói:
“Người đó là do Vương gia để lại, ta còn chưa kịp nói với các ngươi.”
Thấy mấy người nửa tin nửa ngờ, Tiết Tử Kỳ nói tiếp:
“Vương gia nói ba ngày sau sẽ thành thân, ta vốn là không đồng ý nhưng Vương gia nói thời gian gấp gáp, sở dĩ ngài ấy để người lại để đề phòng ta chạy trốn.”
Nghe thấy Tiết Tử Kỳ nói như vậy, ba người rốt cuộc cũng không hỏi tiếp nữa.
"Tiết Tử Kỳ, giờ không còn sớm nữa, quần áo còn chưa..." giặt, Bạch Thúy Bình vốn định bảo Tiết Tử Kỳ đi giặt quần áo, nhưng nghĩ đến việc có người âm thầm theo dõi, liền lập tức ngậm miệng.
"Haizz! Thôi, vẫn là để ta tự đi vậy!" Bạch Thúy Bình nói xong liền đi ra ngoài.
"Ta đi xem có nhiệm vụ lính đánh thuê nào phù hợp không." Tiết Đào nói xong, cũng ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiết Tử Kỳ và Tiết Dịch, Tiết Dịch hừ lạnh một tiếng, oán độc liếc nhìn Tiết Tử Kỳ, tức giận bỏ đi.
Trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại một mình Tiết Tử Kỳ, nghĩ đến ba ngày sau có thể rời khỏi nơi chán ghét này, cậu cầm ngọc bội trở về phòng mình với tâm trạng vui vẻ, mong chờ ngày thứ tư nhanh chóng đến.
Ba ngày sau.
Buổi sáng, một tia nắng xuyên qua cửa sổ cũ kỹ chiếu thẳng vào phòng, giống như một sợi dây vàng lấp lánh, chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu sáng trái tim Tiết Tử Kỳ.
Cậu không biết sau này chờ đợi cậu sẽ là gì, nhưng nhất định sẽ không tệ hơn bây giờ.
Trên đường phố, tiếng trống gõ, chiêng khua từ xa đến gần dần dần truyền vào tai Tiết Tử Kỳ, cậu biết đội ngũ đón dâu đã đến.
Thật nực cười, hôm nay là ngày cậu thành thân, nhưng cậu lại không có một bộ hỷ phục nào, cha mẹ nuôi không nỡ bỏ ra một đồng nào cho cậu.
Ngay cả trang trí cơ bản nhất trong nhà cũng không có, vẫn là bốn bức tường như trước kia, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nhà có song nhi xuất giá.
Không bao lâu sau, đội ngũ đón dâu liền đến tiểu viện này, hai bà vυ' khoảng bốn mươi tuổi trực tiếp đi đến phòng Tiết Tử Kỳ.
Lấy ra một bộ hỷ phục mới tinh, kim tuyến trên hỷ phục màu đỏ vẽ nên từng đóa tường vân, có thể thấy người làm bộ hỷ phục này rất dụng tâm.
Nửa canh giờ sau, Tiết Tử Kỳ đã thay đổi hoàn toàn, từ bộ dạng nghèo túng trước kia, bỗng chốc trở thành thiếu niên tuấn tú, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo của cậu.
Tiết Tử Kỳ bước ra khỏi phòng, vừa nhìn liền thấy người mà cậu ngày đêm mong nhớ, người kia đang đứng dưới gốc cây lê trong sân, ngũ quan góc cạnh như điêu khắc, dung mạo tuấn tú, khí chất cao quý tao nhã, có vẻ không hợp với cả tiểu viện này.
Sở Thần Tà hôm nay mặc hỷ phục màu đỏ cùng kiểu dáng với Tiết Tử Kỳ, hắn đứng ở đó, yên lặng nhìn cửa phòng Tiết Tử Kỳ được mở ra.
Đó là một căn phòng nhỏ hẹp, cũ kỹ, cửa sổ ọp ẹp, mấy căn phòng khác trong sân rõ ràng đều có dấu vết sửa sang.
Có thể tưởng tượng, đó căn bản là nơi không người ở, mà Tiết Tử Kỳ đã sống ở nơi như vậy mười bốn năm!
Điều này khiến Sở Thần Tà, người đã hạ quyết tâm cả đời sẽ chăm sóc Tiết Tử Kỳ thật tốt, càng thêm đau lòng, sau khi cửa phòng mở ra, lộ ra thân hình gầy gò của Tiết Tử Kỳ, trông cậu thật gầy yếu, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến Sở Thần Tà dâng lên lòng thương xót.
Nghĩ đến việc kiếp trước, ngày hôm sau khi ông nội đến nhà cầu hôn, hắn liền mua một phủ đệ rộng lớn, sang trọng cho Tiết gia, còn sắp xếp cho Tiết Đào vào Công hội lính đánh thuê hoàng gia làm việc, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận.
Sở Thần Tà kìm nén cảm xúc của mình, ung dung đi đến trước mặt Tiết Tử Kỳ, muốn nắm tay cậu, lại không ngờ bị cậu né tránh.