Dị Thế Trọng Sinh Chi Tà Thiếu Nghịch Tập

Quyển 1 - Chương 17: Phần Thiên diễm

"Đừng tưởng con có hai cái linh mạch liền lợi hại, phải biết linh khí cần thiết cho hai cái linh mạch sẽ là gấp đôi so với trước kia, nhìn tu vi của con giảm xuống Bát tinh Linh Giả là biết rõ nhất rồi. Còn nữa, đừng nói cho người khác biết con có hai cái linh mạch, đối ngoại chỉ có thể sử dụng linh mạch thuộc tính Phong của con." Sở Nghi An nghiêm túc cảnh cáo.

Nên răn dạy vẫn phải răn dạy, tránh cho thằng nhóc con này kiêu ngạo tự đại, không biết trời cao đất dày.

"Con biết rồi, ông nội. Cây cao đón gió, trước kia con chỉ có một cái linh mạch đã bị người ta ghen tị rồi. Nếu để người ta biết con có hai cái linh mạch, chẳng phải là càng khiến người ta ghen ghét sao?"

Kiếp trước Sở Thần Ta khoogn biết cái gì là che giấu bản thân, bộc lộ tài năng quá mức. Vất vả lắm mới có thêm một cơ hội, mỗi một bước hắn sẽ đều tính toán cẩn thận.

Chắc chắn không mắc phải sai lầm như trước kia!

"Biết là tốt rồi, linh mạch còn lại của con là thuộc tính Hỏa, ông nội còn một ít tài nguyên tu luyện thuộc tính Hỏa, con cầm lấy, xem lúc nào bế quan luyện hóa." Sở Nghi An vừa nói, vừa lấy đồ ra từ trong nhẫn trữ vật.

Những bảo vật thuộc tính Hỏa này, vốn dĩ ông định mang ra bán đấu giá. Bây giờ cháu trai nhà mình dùng được, vậy thì không cần bán nữa.

Sở Thần Tà thấy ông nội nhà mình lấy ra mấy món linh bảo thuộc tính Hỏa, Hỏa Tinh thạch, Hỏa Diễm thảo, Viêm Tinh tinh, Hỏa Thánh quả và một cái hộp.

Hắn nhanh tay nhanh mắt cất hết đồ trên bàn vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Không cho Sở Nghi An cơ hội hối hận.

"Thằng nhóc thối, đã nói là cho con rồi, chẳng lẽ ta còn hối hận hay sao?" Thấy Sở Thần Tà thu dọn đồ nhanh như vậy, Sở Nghi An bất đắc dĩ nói.

Sở Thần Tà không cho là đúng.

Thầm nghĩ: Chưa chắc đâu, hôm qua chẳng phải ông đã hối hận sao. Rõ ràng đã đồng ý cho hắn năm trăm linh thạch, quay đầu lại ông đã lấy linh thạch về, sợ hắn chạy ra ngoài.

Trở về phòng mình, Sở Thần Tà liền gọi hai hộ vệ còn lại bên cạnh ra.

"Hạo Lôi, Hạo Minh."

"Thuộc hạ có mặt."

Hai nam nhân mặc trang phục màu đen gọn gàng xuất hiện trước mặt hắn, hai người trông còn rất trẻ, nhưng thực tế đã hơn chín mươi tuổi.

Bên cạnh hắn tổng cộng có bốn hộ vệ, là do Sở Nghi An phái đến cho hắn hôm qua. Tu vi của bốn người đều là Đại Linh Sư cấp bảy, cấp tám.

Bởi vì hiện tại hắn không thích hợp sử dụng vũ lực, phái mấy người bên cạnh bảo vệ cũng là để che mắt người khác.

"Hai người canh giữ ở ngoài cửa, không được để bất kỳ ai vào." Sở Thần Tà ngồi trước bàn, phân phó hai người.

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Hai người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, liền đứng bất động ở ngoài cửa.

Sở Thần Tà lấy trận bàn mới làm xong tối qua ra, bố trí trận pháp trong phòng, sau đó mới lấy ra một cái hộp vừa mới lấy được từ chỗ Sở Nghi An.

Hắn cẩn thận mở hộp ra.

Chỉ thấy bên trong có một ngọn lửa đang nhảy nhót, chính là - Phần Thiên diễm.

Trước đó, lúc nhìn thấy cái hộp, hắn còn không chắc chắn, bây giờ nhìn thấy vật thật, tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống.

Nếu để ông nội nhà mình biết thứ bên trong hộp là dị hỏa, vậy thì ông nội nhất định sẽ không đưa cho hắn lúc này.

Không phải là không nỡ, mà là sợ dị hỏa làm hắn bị thương. Dù sao tu vi hiện tại của hắn đã giảm xuống Linh Giả.

Nhớ rõ kiếp trước, hắn đã tặng ngọn dị hỏa này cho Chung Tu Tề, bởi vì linh mạch của Chung Tu Tề vừa vặn là thuộc tính Hỏa.

Sau khi luyện hóa ngọn dị hỏa này, tu vi của Chung Tu Tề từ Thất tinh Linh Sĩ trực tiếp thăng cấp lên Tam tinh Linh Sư.

Hơn nữa còn khiến đẳng cấp linh mạch của Chung Tu Tề tăng lên một bậc, đây cũng là một trong những nguyên nhân sau này Chung gia coi trọng Chung Tu Tề.

Nghĩ đến đây, Sở Thần Tà hận không thể lôi bản thân kiếp trước ra đánh cho một trận!

Hắn đối xử với bạn bè có thể nói là tốt không còn gì để nói.

Nhưng người khác chỉ coi hắn như một tên ngốc.

Kẻ ngu ngốc!

Nhớ rõ kiếp trước, Chung Tu Tề mất nửa năm để luyện hóa dị hỏa, cho nên Sở Thần Tà không định luyện hóa dị hỏa ngay lập tức.

Hắn chuẩn bị sau khi thành thân rồi hãy luyện hóa dị hỏa.

Thêm một lớp phong ấn lên hộp, hắn mới cất hộp đi.

Kỳ thật, Sở Thần Tà trọng sinh trở về còn có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn.

Đó chính là có thể nhìn ra thứ gì có độc.

Nghĩ lại, đây hẳn là do kiếp trước hắn trúng Giải Linh Tán.

Giải Linh Tán phải là Luyện đan sư cấp năm trở lên mới có thể luyện chế ra, bên trong chứa bảy bảy bốn mươi chín loại độc tố.

Trừ phi có thù gϊếŧ cha, nếu không thì sẽ không có ai dùng Giải Linh Tán.

Cho nên, ở Phong Thần quốc, Giải Linh Tán bị liệt vào thuốc cấm.

Người bình thường căn bản không thể có được.

Vì vậy, lúc mấy người nhà họ Sở tặng linh thảo, linh dược, hắn liền biết thứ nào có độc, thứ nào không có độc.

Sau đó, Sở Thần Tà lại lấy ra một cái hộp.

Trong hộp chính là cây Tuyết Lan mà Sở Thần Ý tặng hắn. Hắn chuẩn bị luyện hóa cây Tuyết Lan này ngay bây giờ, trước tiên nâng tu vi lên rồi tính tiếp.

Ngồi xếp bằng trên giường, Sở Thần Tà lấy Tuyết Lan ra khỏi hộp. Một mùi thơm thanh khiết phả vào mặt, bề ngoài của Tuyết Lan rất giống bồ công anh.

Nhưng lớp ngoài của nó lại lạnh như băng, cứng rắn, lúc tay chạm vào nó, có một luồng Phong lực phả vào mặt.

Không trì hoãn nữa, Sở Thần Tà trực tiếp nuốt Tuyết Lan vào bụng, tránh linh lực bị rò rỉ, lãng phí thì tiếc lắm.

Sau đó, hắn liền bắt đầu chuyên tâm luyện hóa linh lực trong cơ thể.

Hắn ở trong phòng chuyên tâm luyện hóa linh lực trong cơ thể, lại không biết người bên ngoài, đều lo lắng đến mức không chịu được.