Con Rối Của Số Phận

Chương 13



Thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, cô đi ra ngoài phòng khách ngồi trò chuyện với hai chị em khác của mình.

Nam Cung tiến sĩ trông thấy cô về, biết được bóng ma đêm đã được cô đưa về, nên đã nhanh chóng đi xem rồi.

Nguyệt Kiến vừa thấy cô đi ra đã vui vẻ chạy lại ghé vào người cô bắt đầu nói chuyện thú vị mình gặp phải.

Tịch Nhan cũng vui lòng ngồi nghe, lâu lâu lại nói vài lời, có qua có lại đáp lời Nguyệt Kiến.

Triều Nhan ở bên cạnh cũng tham gia cùng.

Ba chị em trò chuyện rất là vui vẻ.



Đến tối.



Triều Nhan cùng Nguyệt Kiến đã rời đi.

Cô cùng Nam Cung tiến sĩ đứng ở trong nhà nhìn theo xe của hai người rời đi.

Nam Cung tiến sĩ: “Ta vào phòng thí nghiệm, con chuẩn bị một chút rồi vào giúp ta.”

Tịch Nhan: “Vâng ạ.”

Chỉ còn lại cô.

Từ túi áo cô lấy ra một tấm thẻ bài.

Cái này là do Nguyệt Kiến nhân lúc chỉ có hai chị em đã nhờ cô giữ giúp.

Con bé có vẻ là gặp rắc rối lớn, tâm sự rất nặng nề.

Chỉ là nhìn, cô bé cũng không có gì là gặp phải chuyện như “Tịch Nhan” trong cốt truyện.

Tịch Nhan thoáng qua nghĩ rồi cũng vào phòng thay đồ vào phòng thí nghiệm giúp Nam Cung tiến sĩ đi.



Hai ngày sau.



Cô cùng bố ra khỏi phòng thí nghiệm.

Đột nhiên cô nói: “Bố con muốn đến trường của chị và Nguyệt Kiến xem sao, con cảm thấy không yên tâm lắm.”

Nam Cung tiễn sĩ mấp máy miệng muốn hỏi rõ chuyện gì khiến cho cô không yên tâm nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi: “Ừ, con đi đi, chuyện ở nhà có ta, con hãy nhớ tình chị em là quan trọng nhất.”

Tịch Nhan: “Bố, con sẽ… Người quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ đi, không có chuyện gì thì nhanh thôi chiều con sẽ về.”



Sáng hôm sau.



Ăn sáng cùng bố xong cô nhanh chóng lên đường đến học viện Thánh Bùi Nhân nơi mà Triều Nhan cùng Nguyệt Kiến đang học.

Vì cô đi sớm, nên dù phải đi đường hơn một giờ thì lúc cô tới trường học vẫn chưa đi học.

Ở trước cửa trường học.

Lúc này học sinh đang bu rất đông.

Tịch Nhan vốn cũng không tính để ý.

Nhưng ở giữa họ là một người ăn mặc áo choàng đen bị học sinh đi ngang qua sỉ nhục.

Không đành lòng cô đi, lớn giọng nói: “Các ngươi như vậy mà là học sinh sao? Sao có thể vô lễ như vậy, ức hϊếp người khác.”

Một nam học sinh nghe vậy thì bực bội nói: “Cô là cái thá gì chứ, dám quản chuyện của bọn này.”

HẾT CHƯƠNG.

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!