Cây lan này không phải linh dược, nên người thường cũng có thể chăm.
Mỗi sáng tới tưới cho nó ít nước là được.
Dưỡng chất gì đó cũng không cần lo.
Đỉnh núi mà vị ký chủ kia sống chính là số một số hai ở tu tiên giới đó.
Linh khí nồng nặc.
Nếu không phải đây chỉ là một cây phàm lan thì sợ rằng ở đó vài trăm năm không chừng có thể hóa thành hình người đâu.
Người làm nhiệm vụ chỉ cần kiên nhẫn dùng dụng cụ đặc chế được cung cấp từng giọt một tưới là được.
Mỗi lần tưới trăm giọi.
Mỗi ngày tưới vào sáng sớm.
…
Tịch Nhan nhìn trúng cái này là do có thể ở trên đỉnh núi hưởng thụ linh khí miễn phí mới nhận.
Đã vậy cái nhiệm vụ này tích phân cũng không tệ.
Mỗi ngày 10 cái.
Hơn nửa ngoài nó cô còn có thể nhận thêm được nhiệm vụ khác.
Cô cố gắng một chút rất nhanh có thể trả nợ cho Hệ Thống lúc trước.
1000 đâu.
…
Sáu năm sau.
…
Tịch Nhan phong trần mệt mỏi từ bên ngoài vào nhà.
Nguyệt Kiến cùng Triều Nhan hôm qua mới về.
Đang ở trong phòng khách trò chuyện cùng Nam Cung tiến sĩ.
Nguyệt Kiến tinh mắt nhìn thấy cô, gọi: “Chị Tịch Nhan chị về rồi, bố nói chị có chuyện ra ngoài, may quá nếu trễ thêm chút nữa em cùng chị Triều Nhan phải về trường rồi.”
Tịch Nhan cùng bố và Triều Nhan chào hỏi: “Bố, chị.”
Rồi Tịch Nhan mới quay qua xoa xoa đầu Nguyệt Kiến cười nói: “Ừ, thế nào ở trường có vui không?”
Nguyệt Kiến: “Vui lắm ạ, đúng rồi em có mua một hộp bánh dâu tây đang rất hot ở thành phố, vốn muốn mang cho chị, nhưng do hôm qua chị chưa về, bánh lại không thể để lâu…”
Tịch Nhan nghe vậy thì từ trong người lấy ra một hộp bánh.
Hộp bánh dâu tây này là do cô mua cũng ở trong thành.
Nghe bảo rất ngon, tính mua về cho Nam Cung tiến sĩ.
Dù ông không thích đồ ngọt lắm, nhưng mỗi lần ra ngoài cô điều có thói quen mua gì đó cho ông.
Dù cảm xúc của cô khi phát sinh đến cao trào đều bị Astaroth “ăn”.
Nên thành ra có nhiều lúc cô cũng không rõ lắm, nên ở mặt khác cô vẫn là vô thức muốn bù vào.
Thành ra đã hình thành thói quen này.
Vì hai chị em Triều Nhan cùng Nguyệt Kiến lâu mới về một lần.
Nên thường phần của hai chị em sẽ là những món đồ để được lâu, hoặc không cô sẽ trực tiếp thông qua bưu điện gửi cho họ.
Còn Nam Cung tiến sĩ thì cô không cố kỵ quá nhiều.
Cứ lựa chọn thấy thích hợp thì mua.
Món bánh dâu này là một trong số đó.
HẾT CHƯƠNG.
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!