Ngày hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, dáng vẻ một người đàn ông mặc quân phục, trên lưng đeo một chiếc túi lớn, mỗi tay cầm một chiếc túi lữ hành, khập khiễng bước đi trên con đường quê xa xôi rồi chậm rãi bước vào thôn An Cư.
Bạch San San đang ngồi trong phòng đọc truyện, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta hoảng sợ vội vàng giấu cuốn truyện vào ngăn kéo.
Quyển này là do cô ta mượn của một người bạn cùng lớp, nếu bị anh cả tịch thu thì ngày mai cô ta lấy cái gì để trả lại cho bạn cô ta đây?
Nghe thấy tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Bạch San San có hơi kinh ngạc, cô ta do dự một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, nhưng kết quả lại nhìn thấy anh cả đi ra mở cửa, sau đó lại nhìn thấy anh ba Bạch Lâm Sơn của cô ta, người mà cô ta đã nhiều năm không gặp, đang đứng ngoài cửa.
Bạch Lâm Sơn thấy Bạch Đại Sơn mở cửa cho mình thì hưng phấn không thôi: "Anh cả, em trở về rồi."
"Thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn biết đường trở về à, có phải không cần anh chị em chúng ta nữa không?" Bạch Đại Sơn vương tay đấm vào vai cậu ta một cái lại nghe được tiếng thở dốc đau đớn của Bạch Lâm Sơn, anh lo lắng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"
Nếu không bị thương thì sao mấy tháng nay cậu ta không gửi tiền về nhà chứ, có lẽ cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, đột nhiên Bạch Đại Sơn cảm thấy có hơi đau lòng: "Em đó..."
"Anh cả, em không sao đâu." Bạch Lâm Sơn ôm đồ vật này nọ vào nhà, nhìn thấy Bạch San San đang đứng ở cửa, cậu ta có hơi ngượng ngùng lại có hơi mới lạ chào hỏi: "San San."
Cậu ta xa nhà đã được bảy năm, lúc cậu ta đi Bạch San San vẫn còn là một cô bé, nhưng bây giờ cô ta đã trưởng thành rồi, trở thành một cô gái rồi.
Bạch San San tức giận xoay đầu đi không nhìn cậu ta: "Hừ, anh còn biết trở về à!"
"San San, trong cái túi màu đen đó có quần áo, giày dép và đồ ăn, em tự mình lấy đi." Bởi vì đã nhiều năm không gặp, khiến quan hệ cũng trở nên xa cách hơn mà Bạch Lâm Sơn cũng không biết phải nói gì với Bạch San San, đành phải đuổi cô ta đi chỗ khác, sau khi cô ta rời đi cậu ta mới hỏi: "Anh cả, anh hai đâu rồi ạ?"
“Anh hai em đi vệ sinh rồi.” Bạch Đại Sơn vẫn không khỏi lo lắng nhìn Bạch Lâm San: “Em không sao thật chứ?”
"Em không sao, em thật sự không sao cả." Bạch Lâm Sơn xua tay, cho dù cậu ta có thật sự xảy ra chuyện, cũng không phải là bây giờ, mà là lúc trước, lúc ấy cậu ta bị thương rất nặng, nhưng hiện tại đã gần như bình phục rồi.