Số tiền học phí này ở trong mắt Lý Trình Trình cũng không tính là quá nhiều, dù sao học phí của mấy trường trung học sau này đều là mấy trăm hoặc mấy nghìn, cho nên học phí chỉ có mấy tệ hiện tại với cô thật sự không đáng kể, chỉ là bây giờ mọi người không ai kiếm được tiền, càng không chịu bỏ ra, cho nên thời đại này có rất ít người đọc sách.
Một thôn làng mà sinh ra được một học sinh trung học thì đó là một điều rất tuyệt vời.
Lý Trình Trình vừa đi vừa nghĩ, hiện tại cô không có cách nào trộm hộ khẩu được mà cho dù cô có trộm được thì thôn cũng sẽ không cấp giấy giới thiệu cá nhân cho cô, cho dù có cấp giấy giới thiệu cho cô thì chuyện này cũng sẽ truyền đến tai nhà họ Lý, bọn họ nhất định sẽ không để cô được như mong đợi.
Vậy liệu cô có thể chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Lý bằng cách kết hôn không, hộ khẩu sau đó sẽ được chuyển đến nhà chồng, lúc đó cô chỉ cần thương lượng tốt với nhà chồng, hoặc cho bên đó chút phúc lợi để đổi lấy cơ hội học tập?
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình đi thẳng về hướng xe đạp mà không định dừng lại, anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô hỏi.
Lúc này Lý Trình Trình mới tỉnh táo lại, lắc đầu với anh rồi leo lên xe đạp, cô ước gì bây giờ bản thân sẽ có một bàn tay vàng thật sự, để không cần phải lo lắng về những chuyện này.
Bạch Đại Sơn dừng xe đạp ở gần hợp tác xã cung ứng, Lý Trình Trình xuống xe, đi bộ thêm mấy bước mới đến nơi.
Hợp tác xã cung ứng thời đại này giống hệt như những gì cô từng thấy trong phim truyền hình, sau khi bước vào, sẽ nhìn thấy những quầy hàng cao bằng nửa người ở bên trong, những người bán hàng thì đang đứng sau quầy bận rộn.
Ở nhà họ Lý không có ai đi quản Lý Trình Trình, khi quần áo của cô bị rách cũng không có ai giúp cô vá lại, mà cô lại không có kim chỉ nên cũng không có cách nào để vá lại, mặc dù Bạch Đại Sơn đã mang cho cô một bộ quần áo mới, nhưng ở cổng trường ngày hôm qua cô đã bị người ta xé rách quần áo đến nổi không mặc được nên hôm nay cô đã mặc lại bộ quần áo rách nát như ăn xin của mình, trên chân lại mặc chiếc quần mới mà Bạch Đại Sơn mang cho cô.
Phần trên thì rách nát không chịu nổi, phần dưới lại là đồ mới nên bây giờ cô mang lại cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
Thế cho nên những người ra vào hợp tác xã cung ứng không nhịn được mà nhìn cô vài lần.
Lý Trình Trình cũng không để ý đến ánh mắt của những người này, mà đi thẳng vào bên trong của hợp tác xã cung ứng, những người bán hàng trong hợp tác xã cung ứng có phân công bán các mặt hàng khác nhau, cho nên cô đã đi thẳng về phía quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày.