Cô cũng không phải là nguyên chủ, làm sao có thể không hiểu gì được?
Hai người kia rõ ràng là đang lén lút nɠɵạı ŧìиɧ ở trong đó!
Nhưng hiện giờ cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi không biết gì, vì vậy cứ giả vờ như không biết gì đi!
"Anh có nhìn thấy không? Hai người đó đang làm gì vậy? Tại sao tôi nghe giọng của họ, cảm giác họ có vẻ rất khó chịu thế? Sao lại phát ra những âm thanh kì lạ như vậy chứ?"
"Tôi... tôi cũng không biết." Bạch Đại Sơn có hơi không thoải mái lắc đầu.
Khi sắp đến nhà họ Lý, hai người đều im lặng, không ai nói gì nữa.
Lúc đến trước cửa sân, Lý Trình Trình đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, lập tức có chút bất lực. Hơn một nửa người trong nhà là người thân của cô, kết quả lại không có một người nào để cửa cho cô, thật là quá lạnh lùng vô tình.
Nếu như sau khi lấy được giấy tờ tùy thân lập tức có thể đoạn tuyệt quan hệ thì tốt rồi, bởi vì cô thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lý nữa, càng không muốn cho nhà họ Lý một xu nào.
Những người này không xứng.
Lý Trình Trình vòng ra bức tường bên cạnh, cẩn thận quan sát một lúc, quyết định trèo vào từ trên tường.
Bạch Đại Sơn nhìn ra ý định của Lý Trình Trình, đi đến phía sau cô. Anh dùng hai tay nắm lấy eo cô, trực tiếp nhấc cô lên trên tường. Lý Trình Trình quay đầu nhìn Bạch Đại Sơn với nụ cười cảm kích, sau đó nhảy xuống.
Bạch Đại Sơn ở bên ngoài tường rào đợi một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh gì, mới quay người rời đi.
Lý Trình Trình ngồi xổm trên mặt đất một lúc, thấy trong sân yên tĩnh không một tiếng động, mới cẩn thận di chuyển bước chân. Cô di chuyển về phía phòng của ông nội và Ngô Tú Châu. Kết quả cô còn chưa đến cửa liền nghe thấy tiếng mở cửa. Cô lại nhanh chóng lùi lại trong bóng tối.
Thì ra là hai chị gái Lý An Tâm và Lý An Nguyệt của cô ra ngoài đi vệ sinh. Bọn họ đi được một lúc, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía phòng chứa củi phía sau. Lý An Tâm thở dài: "Cũng không biết Lý Trình Trình đã về chưa?"
"Sao? Chị lo cho nó à?" Lý An Nguyệt trợn mắt, hỏi.
"Chị lo cho nó để làm gì? Nếu chị có thời gian thương nó thì thà lo cho bản thân mình còn hơn. Chị cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, nhà còn chưa tìm chồng cho chị. Chị có thấy họ không muốn cho chúng ta lấy chồng và muốn chúng ta ở đây cả đời làm khổ sai."
Nhà của họ do bà nội kế làm chủ, bà nội kế không lên tiếng thì ai dám giới thiệu đối tượng cho bọn họ?
Lý An Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì nữa, vì năm nay cô ta cũng đã hai mươi tuổi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì cũng không thể lấy chồng được.
Lý Trình Trình đợi Lý An Tâm và Lý An Nguyệt đi vệ sinh xong mới nhanh chóng trở về phòng của mình – phòng chứa củi. Giữa một đống củi có một chiếc giường cũ đã dùng nhiều năm.
Đây là chiếc giường mà bà nội ruột Trình Tuyết Dương của cô đã ngủ trước đây. Trình Tuyết Dương bị tàn tật hai chân, vẫn luôn nằm trên giường. Mấy người Ngô Tú Châu đều cảm thấy chiếc giường này ghê tởm nên đã chuyển chiếc giường này ra ngoài, sau đó nó trở thành giường của Lý Trình Trình.
Nếu không có chiếc giường này, Lý Trình Trình sẽ phải ngủ trên rơm rạ. Lý Trình Trình là người thấp nhất trong chuỗi thức ăn của nhà họ Lý.
Mặc dù chiếc giường này là nơi bà nội cô đã từng ngủ nhưng Lý Trình Trình không hề sợ hãi. Khi bà nội còn sống, chỉ có cô bé Lý Trình Trình chăm sóc bà ấy, giúp bà ấy đi vệ sinh, tắm rửa cho bà ấy. Cơ thể nhỏ bé gánh vác rất nhiều trách nhiệm không thuộc về cô.
Cho dù bà nội cũng trọng nam hơn nữ nhưng chắc chắn bà ấy sẽ không dọa dẫm đứa cháu gái đối xử tốt và hiếu thảo với bà ấy như Lý Trình Trình.
Vì vậy, Lý Trình Trình rất yên tâm nằm xuống giường, nhắm mắt lại và đi vào trạng thái ngủ. Cô cảm giác đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon.
Giấc ngủ này, cô ngủ rất thoải mái!