Lý Trình Trình ngồi xổm bên cạnh Bạch Đại Sơn. Cô khoanh hai tay lại, nhìn chằm chằm vào món ăn đang nướng trên lửa, trong miệng không nhịn được chảy nước miếng: "Tôi biết chim ngói, nghe nói chúng rất ngon nhưng tôi chưa từng được ăn. Còn có chim sẻ, nghe nói chim sẻ nướng cháy cạnh giòn tan ăn cũng rất ngon."
Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn Lý Trình Trình. Anh thấy cô đang cố gắng kiềm chế thì có hơi buồn cười, bất giác nói: "Bộ quần áo này rất hợp với cô."
"Thật à?" Lý Trình Trình đứng dậy, xoay một vòng: "Bộ này đúng là rất vừa vặn, bộ quần áo này của ai thế? Không phải là của bạn gái anh chứ?"
"Bạn gái?" Bạch Đại Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Trình Trình, khó hiểu hỏi lại.
Sau khi nhận ra cách gọi ở thời đại này hơi khác với sau này, Lý Trình Trình lập tức sửa lại: "Chính là người yêu."
"Đây là của em gái tôi, hẳn là em ấy bằng tuổi cô." Bạch Đại Sơn nói xong, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào con chim ngói đang nướng trên lửa.
Lý Trình Trình lại ngồi xổm xuống lần nữa, hỏi: "Anh lấy quần áo của em gái cho tôi, vậy có hỏi qua ý kiến của cô ấy không? Cô ấy biết rồi, có khi nào sẽ không vui không?"
"Em ấy có rất nhiều quần áo." Bạch Đại Sơn trả lời một câu nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con chim ngói đang nướng. Lý Trình Trình cũng phát hiện ra anh không muốn nói quá nhiều về gia đình mình, vì vậy cũng không tiếp tục mở miệng làm phiền anh nữa.
Nhưng cô thực sự rất ghen tị với em gái của Bạch Đại Sơn. Một cô gái nông thôn lại có thể mặc quần áo đẹp như vậy, có thể thấy Bạch Đại Sơn đối xử với cô ấy rất tốt.
Một chiếc áo bình thường cũng phải mấy đồng một chiếc, quần áo tốt thì phải hơn chục đồng một chiếc. Năm nay ai lại có thể mua quần áo may sẵn chứ?
Với số tiền đó, mua một ít lương thực thô cũng đủ cho gia đình ăn trong một thời gian dài rồi.
Một lúc sau, mùi thơm của chim ngói bốc lên, Lý Trình Trình không nhịn được nuốt nước bọt. Cô không thèm thịt nhưng cơ thể này đã nhiều năm không ăn thịt đỏ nên có hơi không chịu được.
Bạch Đại Sơn nướng chim ngói xong, anh cầm chim ngói lắc qua lắc lại trong không khí vài cái để hạ nhiệt, sau đó đưa cho Lý Trình Trình. Cô nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn rồi liền rút chân chim ra ăn, vừa ăn vừa nói: "Thơm quá! Thật là giòn."
Cũng giống như khi ăn gà quay ở đời trước vậy.
Bạch Đại Sơn thong thả ăn thịt chim ngói nướng, nói: "Ngày mai trời tối nhớ đến hang động."
"Được." Lý Trình Trình đồng ý ngay. Cô cũng có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ, cô còn sợ mở lời hẹn anh tối mai đến hang động sẽ khiến anh nghĩ cô là một cô gái rất phóng khoáng và tùy tiện, không ngờ anh lại chủ động hẹn trước, rất đúng ý cô.
Một lúc sau Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình cầm lấy phần cổ và đầu còn lại của chim ngói, vẻ mặt như không biết có nên vứt đi hay không. Anh liền đưa tay ra lấy rồi nhét cho cô một con chim ngói nướng khác.
Lý Trình Trình sững sờ một lúc, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng với Bạch Đại Sơn.
Bạch Đại Sơn cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó va phải. Cảm giác kỳ lạ đó, anh vốn dĩ không biết đó là gì.
Sau khi ăn xong thịt chim nướng, dập tắt lửa trong hang động, Lý Trình Trình thay lại quần áo cũ, hai người liền rời khỏi hang động. Lý Trình Trình đi được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, trong lòng có chút sợ hãi. Cô quay đầu lại thấy là Bạch Đại Sơn, thắc mắc hỏi: "Anh đi theo tôi làm gì?"
"Trong thôn có mấy người phẩm hạnh không tốt, tôi đưa cô về nhé, tránh để gặp phải bọn họ." Ở thôn nào cũng có vài tên vô công rỗi nghề, thôn An Cư cũng vậy.