Thập Niên 80: Mang Theo Ông Xã Lưu Manh Lập Nghiệp Làm Giàu

Chương 5: Đánh lửa thất bại 1

“Nhưng con đói, con đói lắm, đói đến mức khó chịu.” Lý Trình Trình mím môi, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Trong sân có bác cả, bác hai, bác ba, còn có một đám anh chị họ, Lý Trình Trình chỉ muốn thử xem, trong cái nhà này rốt cuộc có ai tốt với cô không?

Kết quả khiến cô thất vọng rồi, không có ai tốt với cô cả.

Đã vậy thì đợi cô lấy được giấy tờ tùy thân, cô sẽ rời khỏi đây mà không cần luyến tiếc.

Cũng có thể phản công lại mà không có chút băn khoăn nào.

“Lý Trình Trình, rốt cuộc là mày có chịu giặt quần áo hay không?” Hồ Quyên quay đầu lại, hét vào mặt Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình vội vàng cúi xuống nhấc chậu gỗ trên mặt đất lên. Không biết bên trong có bao nhiêu quần áo, cũng không biết cơ thể cô yếu đến mức nào, cô thậm chí không thể nhấc nổi một cái chậu đựng quần áo mỏng mùa hè.

Lý Trình Trình thấy Hồ Quyên đang trừng mắt nhìn mình, dùng hết sức nhấc chậu gỗ lên, sau đó đi ra ngoai. Cô dựa theo ký ức trong trí nhớ, tìm thấy con sông để giặt quần áo.

Lúc này, bên bờ sông, những tảng đá bằng phẳng để giặt quần áo đã bị những người phụ nữ trong thôn chiếm hết, không còn một tảng đá trống nào. Lý Trình Trình chỉ có thể đặt chậu quần áo bẩn bên cạnh bãi đá nhỏ rồi ngồi đó đợi.

Cô ngược lại muốn rời khỏi đây, muốn lên núi tìm thức ăn. Nhưng bây giờ mọi người đều rất nghèo, nếu có ai đó tiện tay lấy trộm quần áo của nhà họ Lý thì khi trở về cô cũng không biết ăn nói thế nào với bọn họ.

Cô vẫn chưa lấy được giấy tờ tùy thân của mình, vì vậy vẫn nên cẩn thận bảo vệ tính mạng thì hơn.

Lý Trình Trình thấy một thím bưng chậu rời đi liền vội vàng bưng chậu gỗ đến.

Cô vừa mới lội xuống nước đã nhìn thấy những con ốc nhỏ nước ngọt bám trên tảng đá gần đó. Lý Trình Trình nhớ đến vị ngon của món ốc xào cay, không nhịn được mà ứa nước miếng.

Trước đây, nguyên chủ ngốc nghếch đói bụng, bây giờ cô đã đến, chắc chắn sẽ không để mình bị đói nữa.

Có núi có nước, sao có thể để mình đói bụng?

Khi những người phụ nữ xung quanh đã đi hết, Lý Trình Trình cũng không giặt quần áo nữa.

Cô vội vàng trải chiếc áo đã giặt sạch lên đá, sau đó bắt đầu nhặt ốc.

Nhặt được khoảng một bát lớn, chỉ đủ cho một mình cô ăn, cô mới mang chậu gỗ đi vào hang động.

Lý Trình Trình đặt chậu gỗ xuống nghỉ một lúc, đợi cơ thể thích ứng hơn mới đứng dậy đi tìm gỗ khô, sau đó học theo video trên mạng để đánh lửa.

Cô xoa hai tay nửa ngày, lòng bàn tay đều đau rát nhưng vẫn không thấy một tia lửa nào. Cô tức giận đến mức lập tức ném thứ trong tay đi.

"Thứ gì vậy? Chẳng có tác dụng gì cả." Cô xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng, lại nhìn về phía đám ốc ở trên áo, thở dài nói: "Chẳng lẽ hôm nay mình không ăn được đám ốc này sao? Hay là ăn sống... Thôi đi, nó đâu phải ốc biển lớn, làm sao làm lấy nó ra được?"

Bỗng nhiên Lý Trình Trình nghe thấy tiếng động từ bên ngoài hang động, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đã cứu cô đi vào.

Lý Trình Trình vô thức kéo cái áo có chứa đám ốc nhỏ ra phía sau. Cô chú ý thấy anh đã nhìn thấy ốc nhỏ từ lâu, không thể làm gì khác hơn là cười ngượng ngùng.

"Anh... "

Lý Trình Trình đang định hỏi tại sao anh lại ở đây thì chỉ thấy anh đưa một quả trứng và ba hào tới cho cô.

Nguyên chủ cũng chỉ ăn trứng khi bà nội ruột Trình Tuyết Dương còn sống. Sau khi bà nội cô qua đời, mười mấy năm qua, cô thậm chí còn không được ăn lương thực phụ, chứ đừng nói đến trứng.

Vì vậy, khi nhìn thấy quả trứng, cô không khỏi nuốt nước bọt theo phản xạ.

Động tác nuốt nước bọt của Lý Trình Trình hơi lớn khiến cô cảm thấy xấu hổ tột cùng.