Nhu Nhu ở trên giường trở mình uốn éo cái đuôi nhỏ, nhanh chóng bò về phía Phí Chấp Duyên. Lòng 006 gấp gáp khôn cùng nhưng nó lại không có thực thể, chỉ có thể lấy hình thức năng lượng bám vào trong đại não của Nhu Nhu, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản Nhu Nhu tới gần ông tổ nhân vật phản diện. Năng lượng của nó còn cần thời gian để tụ tập khôi phục, nếu đợi lát nữa Phí Chấp Duyên ra tay với Nhu Nhu, nó ngay cả l*иg năng lượng bảo vệ cũng không mở ra được!
Tại thời điểm 006 đang phát điên, Nhu Nhu đã lấy tốc độ cực nhanh bò đến bên giường, vươn bàn tay mũm mĩm túm lấy góc áo của Phí Chấp Duyên.
“Bá~ a a!”
Phí Chấp Duyên cảm nhận được sức nặng từ góc áo truyền đến, anh nhíu mày xoay người lui về phía sau một bước.
Có điều cũng may anh biết căn phòng này chỉ có một đứa nhỏ con, tinh thần lực ngưng tụ trên tay mới không đánh ra trước tiên.
Góc áo trong bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu phút chốc đã trượt đi, cậu còn nghiêng đầu nghi hoặc nhìn lòng bàn tay của mình một chút.
Nhưng cậu có tính hay quên, ngẩng đầu thấy Phí Chấp Duyên nhìn chằm chằm mình, lại lập tức vui vẻ muốn nhào tới.
Nhu Nhu vốn đã bò tới mép giường, vừa bổ nhào như thế nửa thân thể nhỏ đã treo giữa không trung.
Khoảng cách hai người có chút xa, Nhu Nhu không nhào vào trên người Phí Chấp Duyên mà ngược lại trực tiếp ngã xuống.
006 hoảng sợ vội vàng muốn hỗ trợ, lại phát hiện một chút năng lượng mình khôi phục được kia ngay cả gãi ngứa cũng vô dụng.
Ngay khi cái đầu nhỏ nhắn và mặt đất sắp tiếp xúc thân mật một lần, Phí Chấp Duyên vươn tay xách lấy da gáy của nhóc con.
Hơi dùng sức một chút, Phí Chấp Duyên đã nhấc đứa bé này lên.
Nhìn Nhu Nhu bị xách giữa không trung, vẻ mặt mê mang ánh mắt ngây thơ mềm mại, Phí Chấp Duyên cũng không tự giác nheo mắt lại:
“Lộn xộn cái gì?”
Nhu Nhu còn đang ngây ngốc nha nha kêu, nghe thấy ba ba nói chuyện, cái đuôi càng hưng phấn vung lên.
“Bá~ ôm, ôm nha~”
Nhu Nhu duỗi tay nhỏ một lòng muốn cùng ba ba ôm ấp một cái, còn ở giữa không trung lắc lư thân thể mập mạp.
Phí Chấp Duyên nhíu mày ném đứa bé trở lại giường, muốn mở miệng cảnh cáo sau này không được bò loạn trong phòng.
Nhưng anh cúi đầu nhìn thấy người cá nhỏ ngồi ở trên giường tủi thân mê mang quơ đuôi, lời muốn nói lại dừng ở bên miệng.
Thôi, chẳng qua chỉ là một đứa bé.
Phí Chấp Duyên thoáng đau đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đang lúc trầm mặc chợt nghe thấy tiếng kêu ùng ục từ bụng đứa nhỏ truyền đến.
Nhu Nhu cũng nghe thấy, nghi hoặc a một tiếng, lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình nghiêng đầu tò mò muốn đi tìm nguồn gốc tiếng vang.
“Bá~ vang nha......”
Nghe thấy lời của đứa bé, tầm mắt Phí Chấp Duyên lại dời đi khỏi người đứa nhỏ.
Đây là một con cá ngốc.
Nắng chiều được họa sĩ tùy ý bôi lên bầu trời, màu đỏ cam và màu xanh đậm đan xen dung hợp tạo thành một bức tranh sơn dầu rực rỡ mỹ lệ.
Trong nhà.
Cửa sổ sát đất thật lớn lộ ra ánh sáng ấm áp, trang trí cho không gian màu lạnh một tia ôn hòa.
Phí Chấp Duyên đứng ở ngoài phòng bếp dưới lầu, cụp mắt lẳng lặng chờ đợi.
Đầu bếp mở hộp sữa bột ra, bất giác có chút buồn bực.
Tại sao Phí tiên sinh đột nhiên muốn hắn tới đây pha sữa bột?
Trong nhà hình như không có đứa nhỏ đặc biệt thì phải?
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn ngẩng đầu hỏi:
“Tiên sinh, có cần đổ sữa vào bình sữa không?”
Phí Chấp Duyên nhướng mày, suy nghĩ một hồi mới nói:
“Đổ vào đi.”
Đứa bé hai tuổi, hẳn là cần dùng bình sữa...... Đúng không?
Phí Chấp Duyên cũng không rõ lắm, chính anh cũng không phí tâm nuôi trẻ con bao giờ, càng miễn bàn chú ý trẻ con cần ăn cái gì uống cái gì.
Cầm sữa đã pha xong, lúc Phí Chấp Duyên lên lầu còn đang suy nghĩ nuôi một đứa bé cũng thật là phí tâm tư.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nhu Nhu trên giường cong đuôi mềm mại lập tức xoay đầu nhỏ qua.