Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 11: Kết thúc góc nhìn của Bách Đồ Hi

20.

Tôi mua một ngôi nhà bên dưới chân núi. Không hiểu sao tôi lại cảm nhận được mình đang ở gần em hơn bao giờ hết.

Đồ đạc của tôi được chuyển dần đi. Trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình tìm lại được những món đồ cũ của em mà tôi cất giấu bao nhiêu năm nay.

Chiếc áo sơ mi tôi tặng em vào năm đầu chúng ta kết hôn, em trân quý nó như một món bảo vật, thích thú tới mức tủ đồ của em chỉ treo riêng mỗi nó, còn những bộ đồ khác thì lại xếp nằm bên dưới như món hàng tặng kèm.

Một kí ức từ rất lâu về trước lóe lên trong đầu. Ngày hôm ấy em nấu một bàn đồ ăn rất thịnh soạn, mặc chiếc áo sơ mi mà em thích nhất ngồi chờ tôi. Đó là kỉ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta. À không, phải nói rằng năm nào em cũng vậy, nhưng chỉ là tôi chưa chấp nhận được em, dần dần việc bỏ rơi em đã thành thói quen của tôi.

Em gọi điện hỏi tôi chừng nào sẽ về, tôi bảo tôi không về được, tôi sẽ mua quà cho em sau. Mặc dù tôi đã nói vậy nhưng em vẫn chờ đợi, rồi lại lủi thủi một mình ăn. Tôi biết hết, nhưng tôi vẫn làm ngơ.

Nực cười sao bây giờ tôi lại mong muốn những điều ấy hơn bao giờ hết.

Nhưng thứ vô dụng nhất trên đời lại là sự hối hận.

Tôi hối hận lắm Vũ Ly, tôi nhớ em nhiều lắm.

Hai chúng ta cùng di chuyển đến chân núi, trước khi đi tôi đã dặn tài xế dừng lại ở một nơi. Bên dưới là mặt biển sóng vỗ cuồn cuộn, tôi nhìn về phía trước rồi bảo em rằng đây là nơi tro cốt của em được rãi, cũng là nơi hai ta gặp nhau.

Tôi đã từng tự hỏi rằng nếu như không có sự tình cờ ấy, hai ta có phải đi đến bước đường cùng này? Tôi không biết, em cũng vậy, có lẽ vận mệnh chính là do ông trời sắp đặt. Cuộc đời chúng ta như hai đường thẳng, cắt nhau tại một điểm và không bao giờ có thể chạm vào nhau. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ là người đuổi theo em, tại điểm dừng chân cuối cùng, sống đến bạc đầu giai lão.

21.

Cơ thể tôi không thể cầm cự được lâu nữa.

Tôi cảm nhận được cơ thể mình nhẹ bênh, như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Hô hấp tôi trì trệ, tầm mắt mờ dần đi nhưng may mắn tôi vẫn còn có thể nghe được giọng nói của em, tiếng mưa rơi ngoài sân nhà.

Ngày em đến gặp tôi trong bộ dạng sống dở chết dở là một ngày mưa, ngày tôi cưới em cũng là một ngày mưa, ngày em ra đi cũng vậy. Mưa không mang lại may mắn gì cho em, nhưng ai oán thay, em lại nói rằng em thích mưa nhất.

Em nói rằng cái chết rất nhẹ nhàng, chỉ cần nhắm và mở mắt ra, ta đã rời xa khỏi cơ thể của mình.

Vậy còn em thì sao? Nỗi đau đớn vì bị phanh thây, em có cảm thấy nhẹ nhàng bao giờ không?

Em đã tuyệt vọng đến nhường nào, tiếng mưa em thích nhất rơi gần bên tai em, chưa bao giờ em thấy mình gần với cái chết như lúc ấy.

Tôi nhìn vào ánh mắt đượm buồn của em, cố gắng ngồi dậy. Em hốt hoảng khuyên tôi nằm xuống. Tôi không muốn làm ngơ nữa, cả đời tôi cũng không thể chuộc được lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho em.

Tôi mang theo chiếc áo mà em thích nhất, từng bước, từng bước nặng nề đi lên núi. Con đường mòn đầy đá hiểm trở biết bao nhiêu, nhưng khi tôi nghĩ về em, tôi vẫn cố gắng tiến về phía trước. Trái tim tôi đau đớn, cả thế giới như xoay vòng, tôi cứ như thế vô thức đi tiếp mặc sự ngăn cản và la hét của em.

Người ta bảo rằng khi con người ta sắp chết, họ sẽ nhớ lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ như một thước phim dài vô hạn, có phải tôi cũng vậy rồi không?

Tôi nhớ lại lúc nhận được tin báo tử của em, tôi đã sững sờ, tôi không giấu nổi nữa, trái tim tôi từ lúc ấy đã bị khoét một lỗ hỏng không thể nào chữa lành được. Tôi nhớ khi tôi đến nhận xác em, dù không muốn phải thừa nhận nhưng đó thật sự là em, đầu óc tôi đau như búa bổ, sự đau đớn đã xé nát trái tim tôi. Tôi nhớ lại những lúc tôi nghĩ về em, đôi mắt tôi đã ướt, nhưng sự ân hận đã làm tê liệt cảm xúc của tôi. Tôi nhớ lại lần tôi gặp được em sau chừng ấy năm, sự bồi hồi xao xuyên của tôi, tôi như vỡ òa, tôi như được sống lại một lần nữa.

Tại sao tới lúc mất đi con người ta mới biết quý trọng?

22.

Tôi gắng gượng hỏi em.

"Em có yêu tôi không?"

Em có tin tưởng tôi không.

Em hiểu ý tôi, dẫn tôi đến một cái cây lớn. Không nói không rằng, cả con tim lẫn lí trí của tôi đào xuống từng lớp đất. Mỗi lần đào lên, tôi cảm giác như sinh mạng của mình dần chợp tắt.

Nhưng tôi như con rối không biết mệt, vẫn đào mãi đào mãi dẫu không hề biết nó có thành công hay không.

Em ngồi dựa vào lưng tôi, em không còn sức để khuyên nhủ tôi nữa. Em bảo cứ vậy mà rời đi, kiếp sau em sẽ làm một con vật tích đức để có thể tái sinh làm con người một lần nữa.

Nhưng tôi vẫn không nghe, không phải tôi không muốn nghe mà là tôi không nghe được nữa. Sau một lần chớp mắt, tôi thấy bản thân mình đã không còn trong cơ thể nữa, nói đúng hơn là chết rồi, nhưng ý thức còn sót lại của tôi vẫn đào mãi.

Ông trời đã nghe được tiếng lòng của tôi, cơn mưa gọt rửa phần xương khiến nó lộ ra một mảng. "Tôi" dùng hết sức lôi nó lên, bọc nó vào chiếc áo sơ mi rồi ngã xuống ngay tức khắc. Cứ như vậy tôi đã tắt thở, không còn dấu hiệu của sự sống nữa, cứ như thể tôi chỉ đang ngủ một giấc mơ dài.

Hình như em không thấy tôi, em vuốt ve khuôn mặt tôi rồi từ từ tan biến trong hư vô. Thời gian của em đã hết, ước nguyện của em cũng hoàn thành.

"Tạm biệt Bách Đồ Hi, kiếp sau nếu còn gặp lại, em vẫn sẽ yêu anh."

Tôi mỉm cười nhìn em, giờ là lúc tôi hoàn thành ước nguyện của tôi:

"Tôi cũng vậy, hẹn em kiếp sau. Tôi sẽ là người theo đuổi em."

Hoàn chính truyện.