Sổ Tay Tự Cứu Của Thiên Kim Giả Alpha

Chương 19

Vậy thì... cô ta là ai? Nhận nhầm người sao?

Thiếu nữ nhìn về phía Cố Khanh Khanh, dựng thẳng ngón giữa từ xa rồi xoay người biến mất trong biển người.

Cố Hồ Thủy dừng lại, bà mê mang hít hấp cái mũi, cảm giác như vừa mới ngửi được một mùi hương Omega pheromone vô cùng quen thuộc. Nhưng khi bà quay đầu nhìn theo tầm mắt của Cố Khanh Khanh thì lại không thấy ai ở đó cả.

"Con đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì... Vừa rồi con mới nghĩ rằng mình đã gặp được một người quen, kết quả là do con nhìn lầm." Cố Khanh Khanh lắc đầu, đáy mắt không có một tia gợn sóng.

Cố Hồ Thủy không suy nghĩ nhiều, chỉ trấn an cô ấy: “Không sao đâu Khanh Khanh, bây giờ con vẫn còn nhỏ, khi con sang ở bên này thì con cũng sẽ làm quen được với nhiều người bạn mới. Hơn nữa, nơi này cách quê nhà của con khá gần. Nếu con muốn trở về thì bất cứ lúc nào con cũng có thể nói với chúng ta, chúng ta sẽ lái xe đưa con đi.”

“Cảm ơn dì Cố.” Cố Khanh Khanh nghiêng đầu ngoan ngoãn cười, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn là một mảnh tĩnh mịch. Không, cô ấy chưa từng có bạn, chưa bao giờ. Về sau đại khái cũng sẽ không có.

……

Cuối tuần vừa qua đã đến ngày khai giảng, ngày 1 tháng 9.

Khu biệt thự của nhà họ Cố nằm ở trung tâm thành phố, cách trường học không xa, trị an xung quanh rất tốt. Dưới tình huống bình thường, nhà họ Cố sẽ để tài xế đưa đón Cố Phỉ đi học. Tuy nhiên, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên khai giảng, cho dù hai người mẹ có bận rộn đến thế nào thì vẫn tự mình đưa Cố Phỉ và Cố Khanh Khanh đến cổng trường học.

Trời tờ mờ sáng.

Hai thiếu nữ mặc váy cùng kiểu, lưng đeo cặp sách giống nhau, bên trên còn treo đồ trang sức mèo giống nhau, vừa xuống xe đã thu hút không ít ánh mắt của các bạn học. Nhưng mà sau khi thấy rõ một người trong đó là Cố Phỉ, những người đó đều nháo nhào làm bộ như không phát hiện rồi quay đầu chạy vào trong trường học.

Cố Khanh Khanh tò mò nhìn Cố Phỉ: “...?”

Cố Phỉ hơi ngẩng đầu, ngượng ngùng dời ánh mắt: “Không, không có gì, đi nhanh đi, sắp vào học buổi sáng rồi. Hình như lớp bình thường của các cậu sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ đấy, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến trường nên đừng đến muộn nhé.”

Thấy Cố Phỉ không muốn nói, Cố Khanh Khanh cũng không hỏi nhiều, cô ấy theo Cố Phỉ đi vào phòng học.

Tất cả các lớp cấp ba đều ở trong cùng một tòa nhà, nhưng Cố Phỉ ở lớp quốc tế lầu một, còn Cố Khanh Khanh vì bỏ học một năm và không có thành tích nên bị phân vào lớp bình thường nằm ở lầu bốn. Chỉ có thi vào trung học phổ thông hoặc là cuối kỳ thi vào top 50 của khối thì cô ấy mới có thể chuyển lớp.

Cố Phỉ sợ Cố Khanh Khanh không tìm được đường nên cô đưa cô ấy lên lầu bốn rồi mới rời đi.

Sau khi đến phòng học, Cố Phỉ buồn ngủ ghé sát vào bàn chuẩn bị ngủ bù một lát. Dù sao việc học ở lớp quốc tế không bận rộn, đại đa số mọi người trong lớp đều phải đi ra nước ngoài nên căn bản không ai quan tâm đến thành tích.

Hơn nữa, nói tóm lại, toàn bộ trường học đều bận rộn không rảnh để ý tới ai đâu. Mọi người hầu như đều học từ tiểu học đi lên, từ tiểu học đã phải làm đề thi nên họ đã xem việc học và chơi thành thói quen. Đại đa số mọi người có thể thông qua cuộc thi chuyên ngành ABC để lên lớp, chỉ có một số ít người bình thường cần chuẩn bị thi đại học.

Nghĩ đến ba chữ "người bình thường," Cố Phỉ lật người trên bàn, có chút không ngủ được. Hiện tại Cố Khanh Khanh cũng là người bình thường. Chờ đến lúc cô ấy phân hóa thì kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, hơn nữa trước kia cô ấy học nội dung khác với các cô. Vậy trong một năm này, cô ấy phải mệt mỏi biết bao nhiêu...

Cố Phỉ phiền não lắc đầu, không ngủ được.

Không ngờ vừa mở mắt ra, cô đã lập tức nhìn thấy một người thiếu nữ tóc ngắn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô: “Chị Phỉ Phỉ, chị tỉnh ngủ rồi ạ?”