Sổ Tay Tự Cứu Của Thiên Kim Giả Alpha

Chương 12

Cố Khanh Khanh yếu ớt đáp: “Chúng tôi không có thi môn sinh lý trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, hồi trung học chúng tôi chưa từng học qua...”

Cố Phỉ sững sờ một lát. Cô nghe nói rằng các trường trung học ở nông thôn và thành phố khác nhau. Các cô dễ dàng thông qua kỳ thi chuyên ngành ABO để đậu vào đại học, nhưng tỷ lệ số người ở vùng nông thôn cao hơn, rất nhiều người chỉ có thể dựa vào kỳ thi tốt nghiệp trung học để thay đổi số phận. Cho nên những trường học này rất chú trọng đến thành tích thi cử, chứ hoàn toàn không quan tâm đến sự phát triển toàn diện của học sinh.

Sự kiêu ngạo của Cố Phỉ giảm đi hơn phân nửa, cô nghiêng đầu và thấp giọng nói: “Ừm... Dù sao sau này cậu cũng phải chú ý hơn một chút đấy.”

Cố Khanh Khanh gật đầu rồi bất ngờ vươn tay kéo lấy ống tay áo của cô.

“Cố Phỉ, chúng ta là người xa lạ sao?”

Cố Phỉ không hiểu tại sao trọng tâm của Cố Khanh Khanh lại luôn lệch đi như vậy, nhưng giọng điệu của cô vẫn dịu dàng: “Ừ, bây giờ thì chúng ta đúng là người xa lạ thật, thời gian chúng ta gặp nhau cộng lại còn chưa tới một ngày nữa mà.”

“Nói cách khác, sau này thì chúng ta sẽ không phải là người xa lạ nữa đúng không?” Cố Khanh Khanh nở một nụ cười trông rất xinh đẹp.

“Cho dù sau này chúng ta không phải là người xa lạ, thì cậu cũng không thể, không thể tùy ý làm những chuyện không có khái niệm về giới tính như vậy!”

Cố Khanh Khanh đi theo sát phía sau Cố Phỉ. Mặc dù chưa từng học qua môn sinh lý, nhưng từ nhỏ cô ấy đã sống trong một thị trấn nhỏ khép kín. Môi trường sống ở đó rất lộn xộn, thường xuyên có những kẻ vô lại nói những câu chuyện cười tục tĩu. Mẹ của Cố Khanh Khanh là một Omega độc thân và rất xinh đẹp, vì vậy thường xuyên bị người ta chế giễu nhiều lần. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, làm sao Cố Khanh Khanh có thể không có quan niệm về giới tính được cơ chứ?

Nghĩ đến những chuyện trước kia, Cố Khanh Khanh theo bản năng siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên u ám.

“Cố Khanh Khanh?” Cố Phỉ đột nhiên tiến lại gần, mang theo mùi hương ấm áp và tươi mới của ánh mặt trời.

Suy nghĩ của Cố Khanh Khanh lập tức quay trở lại hiện thực, cô ấy cười khẽ: “Ừ, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Cố Phỉ không giống những Alpha khác, không, phải nói rằng cô không giống bất kỳ ai. Chính vì vậy mà chiều nay, Cố Khanh Khanh mới theo bản năng mà không đề phòng cô.

Buổi tối sau khi trở về phòng, Cố Phỉ đã thật sự ôm một đống sách giáo khoa sinh lý và gõ cửa phòng Cố Khanh Khanh.

Với khuôn mặt đỏ bừng, cô nhét hết sách vào trong tay Cố Khanh Khanh: “Cố Khanh Khanh, cậu, cậu phải ghi nhớ kỹ nội dung trong những cuốn sách này!”

“Tôi sẽ, cảm ơn cậu nhiều nhé.” Cố Khanh Khanh ôm sách, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát.

Vào lúc Cố Phỉ đang định xoay người đi, cô nhìn thấy Cố Khanh Khanh há miệng, có vẻ cô ấy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Cậu đang muốn nói cái gì vậy?” Cố Phỉ tỏ vẻ như mất kiên nhẫn hỏi.

Lông mi của Cố Khanh Khanh khẽ run, cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Chúc cậu ngủ ngon, Cố Phỉ.”

“...Ngủ ngon.” Cố Phỉ lùi về phía sau một bước rồi đóng cửa lại. Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Cố Khanh Khanh...”

...

Cố Hồ Thủy và Cúc Ngôn đã bận rộn cả ngày trong công ty, cuối cùng phải đợi đến chiều hôm sau bọn họ mới về đến nhà. Ngồi trên xe, Cố Hồ Thủy lo lắng gọi điện cho Cố Phỉ: “Nhóc con, trước đó chúng ta đã bàn bạc sẵn với nhau rồi mà, mẹ đã nói sẽ đưa Khanh Khanh đi chơi rồi mà. Chỉ là do mẹ và mama của con bận rộn quá, thật sự không có thời gian. Vì vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo trung tâm thương mại, tiện thể mua sắm đồ dùng để chuẩn bị cho học kỳ sau hai đứa nhập học luôn một thể, con thấy thế nào?”

Hồi nhỏ, sức khỏe của Cố Phỉ không tốt nên cô đi học trễ hơn một năm. Còn Cố Khanh Khanh vì Cố Viễn bị bệnh nên cô ấy đã bỏ học sau khi hoàn thành lớp 11 để đi làm thêm. Vì thế, hiện tại cả hai cô gái đều mới học lớp 12.