Lương Viễn Sơn đứng trên quảng trường, dưới ánh nến le lói trên lầu Bát Quái, miễn cưỡng nhận ra chiếc chuông gỗ treo dưới mái hiên.
"Cô bé nhà Diệp gia thật hoạt bát." Lương Viễn Sơn chắp tay sau lưng, đi hai bước rồi cười nói.
"Thôn Diệp gia không trọng nam khinh nữ, trai gái đều được đọc sách học hành, con gái trong thôn từ nhỏ đến lớn đều không bị bắt nạt, nên so với những cô gái bên ngoài có phần mạnh dạn hơn."
"Diệp gia, không tệ!"
u Thành Hải cũng đồng tình, về phương diện gia tộc, u Thành Hải rất ngưỡng mộ trợ thủ Diệp Văn Chính của mình.
Nếu lúc trước ông ta có gia tộc hỗ trợ, cũng sẽ không nhờ lão thượng cấp giúp đỡ, vượt ngàn dặm xa xôi đến huyện Ngọc Trúc này.
Huyện Ngọc Trúc tất nhiên không tồi, nhưng nếu được chọn, ông ta vẫn muốn trở về quê hương của mình hơn.
"Thành Hải, cậu thấy cô bé nhà họ Diệp kia là người như thế nào?"
Người như thế nào? u Thành Hải không nói rõ được, có một số lời ông ta cũng không thể nói, chỉ có thể nói: "Tôi cũng chưa gặp cháu bé mấy lần, hơn nữa con nít con nôi, nhìn sao ra được."
Lương Viễn Sơn cười, ba tuổi biết nhìn người, đứa trẻ ba tuổi thông minh, rất có thể nhìn ra được vài điều.
Lý Khang cùng Diệp Văn Chính từ trên lầu đi xuống, đi cùng còn có tộc lão Diệp gia.
Không có cô bé.
Lý Khang nhìn ra ý nghĩ của Lương Viễn Sơn: "Con bé không ngủ trưa, chắc là mệt rồi, vừa nãy được cha nó bế về nhà nghỉ ngơi."
"Ông cứ yên tâm, chuyện của ông cháu gái tôi đã biết, hôm nay muộn rồi, sáng mai gặp lại nói chuyện được không?" Diệp Văn Chính bổ sung.
"Sắp xếp như vậy rất tốt."
Nhà cửa ở thôn Diệp gia rất nhiều, Diệp Văn Chính phụ trách chăm sóc khách, ông sắp xếp cho mọi người vào ở chung một căn nhà.
Trước đây u Thành Hải từng ở căn nhà này, cũng không cần Diệp Văn Chính giới thiệu, Diệp Văn Chính bèn đi trước.
"Lãnh đạo, tôi đã chuẩn bị nước rồi, ông rửa mặt trước nhé?"
"Ừ."
Đàm Văn Sâm đã rửa mặt xong từ trước, đưa khăn mặt cho ông ngoại.
Rửa mặt xong, Lương Viễn Sơn hỏi: "Nghe Lý Khang nói, nhà ở thôn Diệp gia đều là nhà cổ do tổ tiên truyền lại?"
"Vâng, nghe nói lúc trước xây dựng đều dựa theo bát quái mà xây, đây cũng được coi như là di tích văn hóa rồi."
"Ừm, nghe nói từ đường Diệp gia ở trên núi?"
"Ở trên núi ạ, nghe nói đời đầu tiên của Diệp gia đến núi Cửu Tuế định cư chính là ở trên núi."
"Diệp gia là gia tộc khởi nghiệp từ huyền học, nơi được họ chọn làm từ đường, chắc chắn không phải là nơi tầm thường."
"Có thể phong thủy tốt chăng?" Nói xong u Thành Hải lại cười: "Nếu phong thủy tốt thật, thì truyền thừa của Diệp gia cũng sẽ không bị đứt đoạn."
Phong thủy? Có thể lắm.
Lý Khang biết một chút về chuyện của Tứ Phương Viên nhà họ Diệp, nhưng sẽ không nói với bọn họ. Nên nghe họ nhắc tới chuyện này, ông chỉ mỉm cười.
Lương Viễn Sơn bản tính cẩn thận, suy nghĩ chu toàn. Trước khi quyết định đến thôn Diệp gia, ông đã nhiều lần tìm hiểu, biết rõ Diệp gia ra tay giải quyết vài chuyện, khiến ông quyết định phải đến đây một chuyến, nhưng nguyên nhân chính là vì ông biết rõ Diệp Tuấn Kiệt có thể sống sót.
Mọi người đều nói Diệp Tuấn Kiệt may mắn, nhìn Diệp Tuấn Kiệt lúc tỉnh lại gọi một tiếng "cô út", ông lập tức cảm thấy chuyện này có liên quan đến Diệp Nam Âm.
Diệp Tuấn Kiệt rất kín miệng, ngoại trừ lúc tỉnh lại nói câu đó ra, sau này những người khác có nhắc lại chuyện anh ta thoát chết, anh ta đều nói theo mọi người, nói bản thân chỉ là may mắn thôi.
Lương Viễn Sơn tin tưởng vào phán đoán của mình, thêm cảnh tượng thần kỳ hôm nay, ông càng tin tưởng cô bé ba tuổi kia là người có bản lĩnh thật sự.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, Lương Viễn Sơn khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Đàm Văn Sâm ngủ ở phòng bên cạnh không tài nào ngủ được, mở mắt nhìn chằm chằm xà nhà.
Anh chỉ là không muốn ông ngoại buồn lòng, nên mới bằng lòng cùng ông ngoại đến đây một chuyến, còn chuyện có thể giải quyết được vấn đề của bản thân hay không, anh hoàn toàn không quan tâm.
Lương Viễn Sơn đã dùng nhiều cách khác nhau để thăm dò tìm hiểu thôn Diệp gia, các vị chủ sự thôn Diệp gia lúc này cũng đang bàn về ông.
Diệp Bình Xuyên muốn biết, lão già mà u Thành Hải dẫn đến, có đáng tin hay không?
Diệp Văn Chính gật đầu: "Đáng tin!"