Diệp Đóa Đóa cười tít mắt: "Mẹ ơi, đợi con có tiền, con sẽ mua cho mẹ váy đẹp, mua vòng tay vàng, to hơn cả vòng của mợ, cho bọn họ ghen tị với mẹ."
Mẹ của Diệp Đóa Đóa lúc này khóc dở, cười dở, ôm chặt con gái, cẩn thận hỏi lại: "Con bé nhà tôi, sẽ ổn chứ?"
"Chữ mệnh huyền diệu khó đoán lắm, có người chỉ còn một hơi thở thoi thóp mà vẫn sống, cũng có người nhìn tướng mạo tưởng chết chắc rồi lại tự mình xoay chuyển tình thế."
Nói đến đây, cả nhà Diệp Đóa Đóa đều hiểu, mẹ cô bé nắm chặt lá bùa vàng không buông tay.
Người phía sau vẫn đang xếp hàng, Diệp Đông và Diệp Bắc bị kéo đi. Ánh mắt hai anh em nhìn chằm chằm vào giỏ tre trên bàn, bùa vàng lợi hại đến vậy sao?
Diệp Đông và Diệp Bắc đứng từ xa xem, từng hàng trẻ con đi qua, trong đó có hai đứa cầm theo lá bùa vàng khiến cha mẹ chúng phải ôm con dập đầu cảm tạ.
Đến lượt người lớn, vợ chồng Diệp Tuấn Kiệt và Chu Hiểu Lệ xếp hàng đến bái kiến.
Bái kiến xong định rời đi thì Diệp Nam Âm giơ tay ra hiệu họ dừng lại.
"Nam m, ai có vấn đề vậy con?" Diệp Bình Xuyên vội hỏi.
Ánh mắt Diệp Nam Âm rơi vào người Diệp Tuấn Kiệt.
Bất chấp sự ngăn cản, Diệp Đông và Diệp Bắc vội vàng chạy tới: "Bố, bố sao vậy ạ?"
"Đừng làm ồn, nghe cô Ba nói." Diệp Tuấn Kiệt nghiêm khắc quát.
Diệp Đông và Diệp Bắc không sợ bố, sốt ruột chờ Diệp Nam Âm lên tiếng.
Diệp Nam Âm "ừm" một tiếng: "Nhất định phải đi Tây Nam sao?"
"Không đi không được!"
Diệp Nam Âm suy nghĩ một chút, quay sang nói với bố: "Trong ngăn kéo bàn học của con có một hạt đào đã được khắc, bố lấy xuống đây giúp con."
"Được, bố đi ngay."
Nghe thấy hạt đào, Diệp Tuấn Kiệt không hiểu gì, nhưng người Diệp gia đều rõ, hạt đào trong tay Diệp Nam Âm còn quý hơn cả bùa vàng, được người Diệp gia gọi vui là bùa hộ mệnh.
Từ khi Diệp Nam Âm bắt đầu xem bói cho người ta đến nay, người duy nhất cần dùng đến hạt đào chính là Diệp Tuấn Kiệt.
Hạt đào là quả của cây Cửu Sơn Đào duy nhất bên suối Phục Long, vốn đã hiếm có, lại còn phải do chính tay Diệp Nam Âm khắc trận pháp vào mới linh nghiệm.
Mọi người chờ đợi, một lúc sau, Diệp Định Quốc thở hổn hển từ trên núi xuống, đưa hạt đào cho Diệp Tuấn Kiệt.
Diệp Tuấn Kiệt: "Cô Ba, cái này..."
"Giữ lấy đi, xem ông trời có phù hộ cho chú hay không. Nếu ông trời phù hộ, hạt đào này có thể đổi lại mạng cho chú."
Chu Hiểu Lệ sợ hãi đến mức đứng không vững, Diệp Tuấn Kiệt vội vàng đỡ vợ.
"Cô Ba, ý cô là Diệp Tuấn Kiệt nhà tôi không thể đi Tây Nam sao?"
Nếu có thể không đi thì tốt nhất.
Diệp Tuấn Kiệt nghiêm nghị nói: "Đi, nhất định phải đi, Diệp gia không có kẻ hèn nhát."
Nước mắt Chu Hiểu Lệ không ngừng rơi, nhưng anh chỉ có một mạng!
Diệp Tuấn Kiệt cúi đầu chín mươi độ, cảm ơn tộc trưởng và Diệp Nam Âm, sau đó kiên quyết kéo vợ con rời đi.
Diệp Bình Văn đứng chờ phía sau, bất đắc dĩ thở dài.
Sau Diệp Tuấn Kiệt, có một lão gia tử gương mặt đầy bệnh tật được con trai cõng tới.
Diệp Nam Âm đưa cho ông một tấm h, hồng phù, lão gia tử cười nói cảm ơn: "Một năm cuối cùng này, không có ốm đau mà sống hết đời này, cũng đáng."
"Ông nghĩ thoáng quá rồi."
Hoàng phù rất phổ biến, hồng phù chỉ có Diệp Nam Âm mới có.
Người nhà họ Diệp gọi hồng phù là bùa đòi mạng, người khỏe mạnh không muốn cầm, nhưng người già bệnh nặng hấp hối ai nấy đều rất muốn có.
Có hồng phù hộ thân, mặc dù đồng nghĩa với việc không sống được bao lâu, nhưng không phải chịu đựng bệnh tật giày vò trong những ngày tháng cuối đời, đó cũng là một điều tốt.
Chứng kiến hôm nay tất cả tộc nhân đến tế tổ, Hứa Tĩnh đau lòng ôm lấy con gái: "Hôm nay mệt rồi phải không con?"
Diệp Nam Âm nằm gọn trong lòng mẹ, gật đầu.
Diệp Sương bưng một cái chén nhỏ đến: "Dì Giang Anh nấu canh hoa đào, mọi người nói dùng hoa đào của Cửu Sơn đấy, chị mang cho em một chén, ngon lắm."
"Cảm ơn chị."
"Hắc hắc, không cần cảm ơn đâu!"
Diệp Sương nhỏ giọng nói với em gái: "Buổi chiều nay chị cũng tham gia thi tuyển vào Tộc học, nếu chị thi đậu, chị sẽ học ở Tộc học luôn, ngày nào cũng mang cơm cho em."